Sắc mặt Cận Tri Thận u ám, bầu không khí xung quanh anh cũng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
E rằng chuyện lần này không đơn giản như bề ngoài, nhất định sau lưng người phụ nữ điên này còn có ai đó sai khiến.
Nhưng dù là ai muốn động vào người của anh thì cũng phải trả giá đắt.
“Anh đưa em về nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại để anh xử lý” Cận Tri Thận nhẹ giọng nói.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, quả thật cô không giúp được gì trong chuyện này.
Hai người bọn họ về đến nhà, bà Cận lập tức đi đến.
Bà quan sát kỹ Giang Tiêu Tiêu rồi hỏi han ân cần: “Tiêu Tiêu, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Giang Tiêu Tiêu thấy được vẻ lo lắng của bà Cận, trong lòng vô cùng ấm áp, cô lắc đầu nói: “Mẹ, con không sao.”
Bấy giờ bà Cận mới thở phào nhẹ nhõm bà cầm tay Giang Tiêu Tiêu kéo vào ngồi xuống ghế sô pha.
“Không sao là tốt rồi, lúc Tri Thận gọi điện về nói con xảy ra chuyện làm mẹ sợ lắm đấy, may có Bồ Tát phù hộ mới làm con bình an trở về”
Bà Cận quan sát sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu thấy vẫn chưa khỏe hơn, không kìm được mà trách: “Về sau con không được đi ra ngoài một mình như thế nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì chúng ta phải làm sao đây?
Lần sau ra ngoài nhất định phải gọi thêm nhiều vệ sĩ, như thế mới bảo vệ được sự an toàn của con”.
Nghe bà Cận trách cứ, Giang Tiêu Tiêu vội vàng cầm tay bà, nói như đang lấy lòng: “Mẹ à, mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chính mình, con bảo đảm sẽ không thể chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai”
Nói xong cô còn giơ tay lên thề, hành động này làm bà Cận phì cười, bà cũng không phàn nàn gì nữa.
Giang Tiêu Tiêu nhìn ngó xung quanh, không thấy Tiểu Bảo bèn hỏi: “Đúng rồi, mẹ ơi, Tiểu Bảo đầu rồi ạ? Sao con không thấy thằng bé đâu?”
Bà Cận gọt một quả táo đưa cho cô, nói: “Ba con dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi rồi, chắc là lát nữa mới về, cứ khi nào đi chơi với ông nội nó là không chơi thỏa thích thì thằng bé không chịu về đâu?
Cận Tri Thận bỗng lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
“Được rồi mẹ à, hôm nay Tiêu Tiêu sợ hãi lắm, mẹ nói chuyện với Tiêu Tiêu nhé, con còn phải đi ra ngoài xử lý vài chuyện”
Bà Cận nghe vậy thì gật đầu.
“Con đi đi, Tiêu Tiêu có mẹ ở đây với con bé rồi, nhưng con cũng phải chú ý an toàn đấy.”
Cận Tri Thận gật đầu, hôn lên mặt Giang Tiêu Tiêu một cái rồi đi ra ngoài.
Cận Tri Thân vừa đi không lâu thì ông Cận dẫn Tiểu Bảo trở về.
Vừa trông thấy Giang Tiêu Tiêu là Tiểu Bảo chạy ào về phía cô ngay lập tức.
“Mẹ, sao giờ mẹ mới về? Con ở nhà đợi mãi mà vẫn chẳng thấy mẹ đâu cả.”
Tiểu Bảo nói xong còn chu môi, ra vẻ hờn dỗi.
Giang Tiêu Tiêu thấy thể vội ôm bé vào lòng, nói với vẻ áy náy: “Mẹ xin lỗi Tiểu Bảo, hôm nay là mẹ sai, về sau sẽ không như thế nữa, mẹ sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo”
“Thằng bé cứ bám dính con thế này thì lớn lên phải làm sao đây? Cẩn thận cháu không lấy được vợ đầu” Bà Cận nói rồi đâm nhẹ lên chóp mũi Tiểu Bảo.
Trợ lý nghe anh hỏi bèn đưa túi tài liệu cầm trong tay cho anh, nói: “Đã điều tra ra, người phụ nữ này trước kia là một kẻ buôn người, gia cảnh nghèo khó.
Hiện nay mắc bệnh ung thư, đã là giai đoạn cuối, cô ta còn có một người con trai sắp thi đại học. Trước khi chết cảm thấy thua thiệt con trai duy nhất của mình nên mới hối cải, muốn để lại chút của cải cho cậu ta”
Cận Tri Thận đọc nội dung tài liệu, khóe môi nhếch lên một nụ cười khẩy, chắc chắn đứa con trai là người cô ta bận lòng nhất, nếu thể mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.
Sau khi vào phòng, cảnh sát nhân vài nút trên tường, ngay sau đó ánh đèn trong phòng thẩm vấn trở nên tối tăm hơn.
“Anh Cận, xin cứ tự nhiên” Cảnh sát nói xong thì đi ra ngoài.
Cận Tri Thận ngồi đối diện người phụ nữ, nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén.
Trong phòng thẩm vấn chỉ có Cận Tri Thận và cô ta, lúc này cô ta nhắm mắt lại, không thèm để ý xem người đi vào là ai.
- -------------------