“Vâng ạ.
Thấy bà Cận chịu buông tha, Cận Tri Dực vội chuồn ngay.
Đến khi tiễn hết khách khứa ra về, trời cũng tảng sáng.
Sau khi về nhà, Cận Tri Dực cởi áo khoác ra, xoa nắn bả vai đau nhức của mình, anh ta chỉ muốn nằm vật xuống giường ngay bây giờ.
Anh ta thật không nghĩ ra vì sao phải mời nhiều khách khứa như vậy.
Có lẽ thật sự là vì ý tốt. “Mẹ đang hỏi con đấy, sao con không nói. Bà Cận nhìn Cận Tri Dực với vẻ mặt không kiên nhẫn, thế nhưng dường như anh ta lại chẳng hề quan tâm. “Cận Tri Dực!” Bà Cận nổi giận.
Tiếng gọi kéo tâm trí Cận Tri Dực ra khỏi mở suy nghĩ của mình, bày ra vẻ mặt vô tội. “Mẹ, mẹ sao thế a?”
Bà Cận cố nén giận, lặp lại câu hỏi một lần nữa. “Mẹ hỏi con, có vừa ý ai không?”
Cận Tri Dực lắc đầu: “Không có.
Bà Cận nghe vậy tức thì nổi trận lôi đình, bắt đầu lải nhải. “Con ấy, đừng kén chọn quá, con muốn Lâm Đại Ngọc trong sách, muốn tiên nữ trên trời thì làm sao mà có được?
Cảm thấy được thì có thể trò chuyện nhiều nhiều, không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chúng ta có thể lâu ngày sinh tình mà
Nghe bà Cận nói, Cận Tri Dực cảm thấy đau đầu vô cùng: “Mẹ, mẹ có thể đừng hỏi nữa không... “Thế thì không được, thằng nhóc này, bảo con tìm bạn gái cứ như xẻo thịt con ấy. Nếu thật sự không được thì mẹ đích thân chọn giúp con.
Tuy ngữ khí của bà Cận ẩn chứa sự tức giận, nhưng lại hết sức nghiêm túc.
Cận Tri Dực vô cùng bất đắc dĩ, đành phải nói thật: “Mẹ đừng bận tâm nữa, con có người mình thích rồi.”
Vừa nghe anh ta nói thế, ánh mắt bà Cận sáng rực lên, hỏi ngay lập tức: "Là ai? Bao nhiêu tuổi? Mẹ có biết không?”
Bà đột ngột tung ra một loạt vấn đề làm Cận Tri Dực bối rối. “Trời ạ, mẹ khoan hãy hỏi, khi nào con theo đuổi thành công thì sẽ nói cho mẹ sau
Giang Tiêu Tiêu bưng một đĩa trái cây đến, nhìn hai mẹ con nháo nhào lên thì nhìn ra chút manh mối, cũng không nói toạc ra.
Cô đưa trái cây ra: “Ăn chút trái cây đi nào, mới nãy uống rượu, bây giờ vừa hay giải rượu.
Bà Cận vui vẻ nhận trái cây, khen: “Tiêu Tiêu, vẫn là con hiểu chuyện thôi, con nhìn nó đi này, có người trong lòng rồi mà mẹ chỉ hỏi chút thôi mà đã tỏ ra không kiên nhẫn rồi đấy.
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu cũng hơi lúng túng, vội nói: “Mẹ à, việc này mẹ cứ để Tri Dực tự mình giải quyết đi.
Còn cần đôi bên tình nguyện nữa mà, nếu cố ép buộc mai mối thì chú ấy cũng không vui đâu.
Cô nói hợp tình hợp lý, bà Cận nghe vậy cũng cảm thấy đúng.
Nhưng dù sao cũng là con trai mình, hôn nhân đại sự của anh ta mà không được can dự chút nào làm bà cảm thấy không thoải mái. “Nói thì nói thế, nhưng mà mẹ biết thì trong lòng cũng yên tâm hơn chút." “Nhưng bây giờ chú ấy vẫn chưa nắm chắc mà, mẹ phải giục thì chú ấy mới nói đấy thấy. Thế nên việc này không gấp đầu được a. Giang Tiêu Tiêu trấn an
Cận Tri Dực nghe xong lập tức quang cho
Giang Tiêu Tiêu một ánh mắt biết ơn, anh ta gật đầu lia lịa, phụ họa: “Chị dâu con nói đúng đấy mẹ à.
Bà Cận thấy anh ta gật đầu như giã tỏi, nói: “Vừa rồi trông cậu ủ rũ lắm cơ, thế mà giờ chị dâu cậu nói đỡ cho là cậu lại lên tinh thần ngay"
Cận Tri Dực không muốn bị lải nhải tiếp nữa bèn nói sang chuyện khác ngay. “Mẹ à, mẹ đừng sốt ruột thật mà, mẹ xem hiện tại mẹ đã có Tiểu Bảo để bồng để bế rồi, thêm đứa cháu nữa thì không ôm kịp đầu, cần nhiều như thế làm gì.
Bà Cận đang ăn một miếng dưa hấu, nghe anh ta nói thế thì suýt nghẹn, may mà bình tĩnh lại mà nuốt dưa xuống. “Con nói gì thế hả? Con nhìn xem các cô các chú quanh con đi, có ai ngại nhiều con nhiều cháu không? Nhớ* đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Con không có bản lĩnh tìm bạn gái cho mình thì thôi đi, lại còn trách mẹ.” Bà Cận hơi tức giận.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, bây giờ Cận Tri Dực xem như vác đá nện chân mình.
Nhưng nếu mẹ mình đã nói thế thì anh ta cũng không nhún nhường: “Mẹ cũng biết con không có bạn gái, nhưng mà việc này không thể trách con được đúng không?”
Bà Cận mắng luôn: “Không trách con, chẳng lẽ trách mẹ và ba con sinh con xấu à? Hay là trách anh con kiếm hết tiền?
Không đổ lỗi cho hai điểm này được, Cận Tri Dực không thể làm gì khác là lại nói sang chuyện khác. “Nếu mẹ thích trẻ con, ngại không đủ thì bảo anh con và chị dâu cố gắng hơn đi, đừng nhằm vào con mãi thế, hãy nghĩ đến cảm nhận của người bệnh tàn tật này đi.”
Nói xong, anh ta còn trề môi, tỏ ý trên người mình còn có thương tích.
Bộ dạng này của anh ta làm bà Cận không tiện trách cứ.
Thế là bà đành phải cười mắng: “Nếu không phải vì cái tính này của con thì mẹ cũng chẳng thèm quan tâm đâu.”
Cận Tri Dực thầm nghĩ: Con còn mong mẹ cứ kệ con ấy chứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời anh ta nói cũng nhắc nhở bà Cân.
Bà trách Cận Tri Dực xong thì quay sang cầm tay Giang Tiêu Tiêu, nói với cô: “Tiêu Tiêu à, Tri Dực nói đúng đấy. Nếu các con có thể có thêm một đứa bé nữa thì tốt.”
Thấy bà Cận thuyết giáo mình thật, Giang Tiêu Tiêu cũng thấy hơi bối rối, cô nhìn về phía Cận Tri Dực, anh ta cười trông đắc ý lắm.
Giang Tiêu Tiêu hung tợn liếc xéo anh ta một cái, sau đó quay sang nhìn bà Cận, mềm giọng nói: “Mẹ
Bà Cận biết cô xấu hổ, vội nói: “Có gì đâu, các con còn trẻ, phải nhân lúc này có con luôn đi. Vả lại tốt nhất là con gái, mẹ ấy à, có cháu trai rồi, bây giờ muốn có thêm một đứa cháu gái lanh lợi, đáng yêu nữa.