Mục lục
Bé cưng tinh quái - mami của tui, tự tui sẽ giành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện đã đến nước này, việc quan trọng nhất bây giờ là trấn an Giang Tình Tình, không thể để cô ta tiết lộ một chút gì được, nếu không thì thật sự xong đời.

Vì vậy Tô Uyển Ương đổi giọng, nói chuyện một cách hòa nhã hơn: “Tình Tình, thật ra tôi làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ thôi”

“Bất đắc dĩ?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu giễu cợt của Giang Tình Tình: “Theo tôi thấy cô muốn phủi sạch quan hệ với bản thân thì đúng hơn!”

“Tình Tình, sao cô lại có thể nghĩ tôi như thế chứ? Chúng ta là người cùng hội cùng thuyên kia mà, dù một trong hai người xảy ra chuyện gì thì người còn lại cũng không thoát được”

Lần này, Giang Tình Tình không lên tiếng.

Tô Uyển Ương nói tiếp: “Cô nghĩ lại mà xem, nếu tôi bị bắt nhất định cũng sẽ khai cô ra.

Bởi vậy để cho an toàn, tôi mới lừa tên đó rằng tôi tên Giang Tình Tình, như thế chẳng phải là bảo vệ được hai chúng ta rôi hay sao?”

Giang Tình Tình nhíu mày, nghe đối phương nói thế, cô ta cảm thấy hình như cũng đúng.

Nhưng cô ta vẫn nói: “Tốt nhất là như vậy, tốt nhất là cô đừng giở trò gì, bằng không chúng ta sẽ không yên đâu.”

“Cô yên tâm, tôi hiểu rõ lợi và hại của chuyện này hơn cô mà, sao mà giở trò gì được?”

“Vậy tôi tạm thời tin cô”

Giang Tình Tình cúp máy, Tô Uyển Ương siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, mặt mày sa sầm.

Với năng lực của nhà họ Cận, chẳng mấy chốc sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.

Cô ta phải tranh thủ ra nước ngoài ngay lúc này.

Vì thế, Tô Uyển Ương gọi một cú điện thoại: “Tử Hảng..”

Cận Tri Thận biết Lục Tranh đến thì sắc mặt khẽ thay đổi, hai mắt đen thắm nhìn Giang Tiêu Tiêu chằm chằm.

Quen biết anh lâu rồi, Giang Tiêu Tiêu liếc mắt một cái là nhìn ra ngay ý nghĩ của anh.

Nhưng cô vẫn giả vờ không biết, cố ý nói: “Đàn anh tốt với em lắm, biết em nhàm chán nên tìm việc cho em làm”

Cận Tri Thận nheo mắt, hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Tốt bảng anh không?”

Giang Tiêu Tiêu nhướng mày: “Anh nói xem?”

Vẻ mặt của cô giống như đang nói Lục Tranh tốt hơn anh vậy.

Ngay lập tức Cận Tri Thận không vui, giọng nói cũng trầm hắn xuống: “Giang Tiêu Tiêu, em càng ngày càng to gan nhỉ”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu cười híp mắt: “Chẳng phải bởi vì anh chiều em nên mới thế à?”

Rồi cô nói: “Anh tốt hơn đàn anh mà, trong lòng em anh là tốt nhất”

Cận Tri Thận sực hiểu, hóa ra vừa rồi cô cố ÿ trêu chọc anh.

Anh bật cười: “Thấy anh ghen vì em có phải rất có cảm giác thành tựu không?”

“Ưm..”

Giang Tiêu Tiêu lại còn suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thật ra cũng không thấy thành tựu gi, chí là cảm thấy anh như thế rất là đáng yêu”

Tưởng tượng một người đàn ông bình thường luôn luôn nghiêm túc, lạnh lùng sẽ lộ ra biểu cảm mà những người đàn ông bình thường mới có vào thời điểm này, đúng là đáng yêu chết mất! Cận Tri Thận nhíu mày ghét bỏ: “Đừng dùng từ như thế miêu tả anh”

Nhưng Giang Tiêu Tiêu nào chịu nghe lời anh.

“Anh rất đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu!”

Cô còn cố ý nói nhiều lần, cười đến híp cả mắt.

“Em!”

Cận Tri Thận vừa bực vừa buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng trẻ con của cô, anh cũng thấy vui theo.

Cố Niệm đứng ở cửa, vào không được mà
2021-04-036212-tamlinh247.jpg
2021-04-036213-tamlinh247.jpg
2021-04-036214-tamlinh247.jpg
2021-04-036215-tamlinh247.jpg
2021-04-036216-tamlinh247.jpg
2021-04-036217-tamlinh247.jpg
2021-04-036218-tamlinh247.jpg

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Uyển Ương đã ở trên máy bay, vì vậy không gọi điện thoại được.

Cận Tri Thận nhận được tin này, không hề bất ngờ chút nào.

“Biết đích đến của cô ta ở đâu không?”

Cận Tri Thận hỏi.

“Scotland”

Ngón tay của Cận Tri Thận gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt tràn đầy suy tư, một lúc lâu sau anh mới từ tốn nói: “Kiểm tra lịch sử xuất cảnh, đích đến của cô ta không phải Scotland”

Cố Niệm gật đầu: “Vâng, vậy tôi đi tra”

Sau khi Cố Niệm rời đi, Cận Tri Thận đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, quan sát hơn nửa thành phố Cẩm, đôi mắt anh lạnh lẽo, sâu thẳm.

Với tính cách cẩn thận của Tô Uyển Ương, chắc chản không có khả năng đi Scotland, mà cô ta sẽ đến một quốc gia khác, hoặc vốn dĩ không hề ra nước ngoài.

Scotland chỉ là nơi cô ta dùng để che mắt người khác thôi.

Cô ta cho rằng chạy trốn được lúc này là có thể trốn được cả đời ư? Cận Tri Thận khẽ cười khẩy, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta dễ dàng.

Ngày hôm sau, cổ phiếu của Tô thị bỗng giảm mạnh, các ngân hàng bắt đầu thu hồi khoản vay, ngay lập tức Tô thị đứng trước nguy cơ thiếu hụt nguồn vốn.

Thậm chí vài dự án lớn cũng phải dừng lại.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Bên ngân hàng đã hỏi rõ ràng chưa?”

Ông Tô giận tím mặt, gào lên với người ở đầu dây điện thoại bên kia.

Bà Tô ở bên cạnh nhìn ông ta đầy lo lắng, Sợ chồng mình kích động quá dẫn đến huyết áp tăng cao, vậy thì kết quả khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng chỉ trong một đêm bỗng xảy ra chuyện như thế, sao có thể không sốt ruột được? “Cái gì?”

Không biết đối phương nói gì mà giọng ông Tô bỗng lên cao chót vót: “Ngân hàng nói như thế thật ư?!”

Ông Tô cúp điện thoại, tức giận mảng: “Thật là vô lý, thật là vô lý!”

“Thế nào rồi?”

Bà Tô vội hỏi.

“Bà có biết vì sao đột nhiên công ty lại xảy ra loại chuyện này không?”

Ông Tô hỏi.

“Tại sao?”

“Chính là vì thằng nhóc Cận Tri Thận nói với ngân hàng là không được cho Tô thị vay tiền nữa, bằng không Cận thị sẽ ngừng hợp tác với các ngân hàng!”

“Ỷ thế hiếp người! Ỷ thế hiếp người!" Ông Tô tức run người, thở hồng hộc chừng như sắp ngất đến nơi.

Bà Tô thấy ông như thế thì sợ lắm, vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp ông ta, đồng thời khuyên nhủ: “Mình bình tĩnh trước đã, có phải là cấp dưới nhầm lẫn rồi không? Sao Tri Thận ra tay với chúng ta được chứ?”

“Còn không phải là do đứa con gái cưng của bài”

Ông Tô quay sang gào lên với bà ta.

Bà Tô sững sờ, ngay sau đó hoàn hồn, vừa uất ức vừa oán trách mà nói: “Ông giận thì giận, cáu với tôi làm gì?”

“Cũng bởi vì Uyển Ương nên Tô thị sắp xong đời rồi đây!”

Ông Tô càng nghĩ càng cảm thấy không thể ngồi chờ chết như thế này được, ông ta phải đi tìm Cận Tri Thận hỏi cho ra nhẽ.

“Uyển Ương thế nào cơ?”

Bà Tô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ông Tô không để ý đến bà ta mà đi thắng ra ngoài.

“Ông muốn đi đâu?”

Bà Tô đuổi theo.

“Đi tìm Cận Tri Thận”

Bà Tô nghe vậy, chợt khựng lại, nhưng lại đuổi theo ngay: “Tôi đi với ông”

Việc ba mẹ của Tô Uyển Ương tìm đến mình hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cận Tri Thận.

“Cô chú, mời ngồi”

2021-04-036225-tamlinh247.jpg
2021-04-036226-tamlinh247.jpg
2021-04-036227-tamlinh247.jpg
2021-04-036228-tamlinh247.jpg
2021-04-036229-tamlinh247.jpg
2021-04-036230-tamlinh247.jpg
2021-04-036231-tamlinh247.jpg

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Tô đi thẳng đến nhà họ Cận và xông vào trong nhà bất chấp sự ngăn cản của quản gia, lớn tiếng hồ: "Mộ Lan, chị đâu rồi?”

Hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang và tao nhã của ngày thường.

Bà Cận đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa con đang nằm viện, bỗng nghe được tiếng ồn bên ngoài, bà nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui.

Ai thế? Coi nhà họ Cận là cái chợ đấy à?

Bà đưa thức ăn trên tay cho người hầu rồi đi ra ngoài.

Lúc nhìn thấy bà Tô, bà Cận không giấu được vẻ ngạc nhiên, lại nhìn dáng vẻ nôn nóng của bà ta thì hỏi han đầy quan tâm: “Có chuyện gì thế?”

“Mộ Lan.”Bà Tô đẩy quản gia đang ngăn mình ra và xông đến trước mặt bà, cầm hai tay bà: “Mộ Lan, chị nhất định phải cứu nhà họ Tô, cứu Uyển Ương!”

Vừa nghe đến tên Tô Uyển Ương, bà Cận khẽ nhăn mày, lặng lẽ rút tay lại.

“Tại sao phải cứu nhà họ Tô và Tô Uyển Ương?"

Bà Cận xoay người đi về phía phòng khách, bởi vậy bà Tô không phát hiện ra vẻ mặt bà bỗng chốc đanh lại.

Ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.

“Tri Thận bảo tất cả các ngân hàng không được cho Tô thị vay tiền, thậm chí còn nói bất kỳ ai dám hợp tác với Tô thị thì chính là đối địch với Cận thị.”

Bà Tô đi theo sau bà: “Rõ ràng là nó đang đẩy Tô thị vào bước đường cùng!”

Bà Cận ngồi xuống, ngẩng đầu lên và hỏi một cách bình tĩnh: “Vậy chị có biết nguyên nhân thằng bé làm như thế không?”

“Tôi.” Tức khắc bà Tô nói không ra lời.

Bà Cận mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng hề thật lòng, bà lạnh giọng nói: “Tôi quen biết Uyển Ương từ khi con bé còn nhỏ cho đến khi lớn, luôn cho rằng nó là một cô gái dịu dàng, hiểu lý lẽ

“Người ta thường nói hy vọng càng nhiều, thất vọng càng sâu Uyển Ương làm tôi thất vọng quá.”

Khi nói những lời này, trong giọng nói của bà Cận tràn đầy sự chán chường.

Đúng như bà đã nói, bà biết Tôi Uyển Ương từ khi cô ta còn nhỏ, nhưng những chuyện xảy ra dạo gần đây làm bà cảm thấy dường như trước nay bà không hề quen biết người tên Tô Uyển Ương này vậy.

Cô ta quá độc ác.

Chỉ cần nghĩ đến việc Trì Dực bị thương cùng với đứa cháu trai không có duyên phận ấy, bà Cận không còn chút thiện cảm nào với Tô Uyển Ương, thứ còn sót lại cũng chỉ là sự chán ghét và phẫn nộ

Dù bà đã nói đến mức này, bà Tô vẫn sốt ruột đến độ sắp khóc: “Mộ Lan, chị hiểu Uyển Ương mà, hồi nhỏ đến cả một con kiến con bé cũng không dám giết, nó không xấu xa chút nào hết.”

“Không xấu xa?” Bà Cận cau mày: “Vậy chuyện lần này là thế nào? Chẳng lẽ chúng tôi lại làm oan cho nó à?”

Chuyện lần này là do nó nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, tôi mong anh chị có thể cho nó một cơ hội.”

Nhìn bộ dạng khóc lóc kể lể nom rất đáng thương của bà Tô, bà Cận cũng cảm thấy khó chịu, không cầm được mềm lòng: “Chị tạm thời đừng khóc. Mọi chuyện

1523585360.jpg


2083215542.jpg


2035701301.jpg


1190402711.jpg


89003313.jpg


914178343.jpg


442238496.jpg


613167205.jpg


1748466389.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK