Mục lục
Bé cưng tinh quái - mami của tui, tự tui sẽ giành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 383 Anh xem thường tôi đấy à

Hai người bọn họ thận thiết một lúc rồi Giang Tiêu Tiêu thức thời thả Cận Tri Thận đi, tuy anh thuộc về cô nhưng cũng không thể cứ làm lỡ công việc của anh được.



Sau khi Cận Tri Thận rời đi, cô lại trở lại vị trí công tác của mình, bật chế độ cuồng công việc, nếu không thể giúp anh ở những chuyện khác, vậy thì cố gắng hoàn thành tốt công việc trong công ty đi.

Ở một bên khác, Cận Tri Dực không có được sự an ủi như hai người bọn họ, bởi vì chuyện tối qua mà anh ta gần như trắng đêm không ngủ, mãi khi gần sáng anh ta mới ngủ say.



Tống Thanh Uyển giao ban xong thì đến nhà Cận Tri Thận như mọi ngày, cô ấy mở cửa, gọi vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời.

Cô ấy cảm thấy khó hiểu, nếu như thường lệ thì Cận Tri Dực sớm đã kêu gào sắp chết đói rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh thế này?



Tổng Thanh Uyển vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ở đây ngày hôm qua, nếu cô ấy biết thì sợ rằng sẽ không dám đến rồi.

Cô ấy đi lên tầng, khẽ gõ cửa, thấy không ai đáp lại thì dứt khoát mở cửa ra, phát hiện Cận Tri Dực đang nằm ngủ say trên giường.





Tổng Thanh Uyển nhìn thấy tướng ngủ của Cận Tri Dực, không nhịn được mà cười trộm: Người này ngủ trông thô lỗ quá thể. Cô ấy đắp kín chăn cho anh ta, định làm vài món cho đối phương.

Tống Thanh Uyển mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có đủ loại nguyên liệu nấu ăn cần thiết, cô ấy không ngờ cậu ấm như anh ta sẽ tự mình đi mua thức ăn, quả là khiến cô ấy được mở rộng tầm mắt.



Tuy nhiên trong ngăn mát của tủ lạnh phần lớn là nguyên liệu để làm vài món thức ăn nhanh, chắc hẳn để bớt việc nên anh ta mới mua về.

Thật ra cô ấy không biết rằng những thứ đó đều là do bà Cận ép Cận Tri Dực mua, dù anh ta không biết làm gì cả thì cũng không đến mức để mình chết đói.



Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tổng Thanh Uyển bắt đầu trổ tài trong phòng bếp. Cô ấy sống một mình bên ngoài, cho nên rất giỏi việc nấu các món ăn gia đình, một lát sau phòng bếp tỏa ra mùi thơm.

Cận Tri Dực đang ngủ say trên tầng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì mò xuống dưới nhà với đôi mắt hãy còn lim dim buồn ngủ.



Khi anh ta nhìn thấy bóng dáng nhỏ con đang bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng chợt cong lên.

Cận Tri Dực yên lặng tựa vào cửa nhìn đối phương, bỗng cảm thấy nếu có được người vợ như thế này thì cuộc đời cũng coi như viên mãn.





Tống Thanh Uyển không hề hay biết sau lưng có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chăm chằm vào mình, lúc này trên trán cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô ấy hoàn toàn không quan tâm.

Tinh một tiếng, chuông báo của lò vi sóng vang lên, Tổng Tanh Uyển vội vàng lấy cháo đã được nấu xong ra ngoài, đang định mang ra phòng khách, vừa quay đầu thì thấy Cận



Tri Dực đang nhìn mình với vẻ tươi cười. “Anh làm tôi sợ hết hồn, sao mà xuống rồi cũng không nói tiếng nào thế?” Tổng Thanh

Uyển oán trách. “Nếu tôi lên tiếng thì chẳng phải quấy rầy cô à, không ngờ cô khéo tay thật đấy, cũng coi như vợ hiền dâu đảm rồi.” Nhìn thấy món ăn mà Tống Thanh Uyển làm xong, Cận Tri Dực cầm lòng không đặng mà khen ngợi.



Tống Thanh Uyển nghe vậy, liếc xéo anh ta một cái: “Còn không mau lại đây giúp tôi một tay.

Cận Tri Dực vui vẻ nghe lệnh, sau khi bưng tất cả món ăn lên bàn, anh ta cũng sắp chảy nước miếng luôn rồi.




Không biết vì sao khi nhìn thấy những món ăn gia đình này, Cận Tri Dực cảm thấy những sơn hào hải vị ở bên ngoài thua kém chúng rất nhiều.

Anh ta gắp một miếng cá cho vào miệng, thịt rất tươi ngon, làm anh ta phải giơ ngón cái lên.



Tống Thanh Uyển thấy anh ta ăn uống ngon lành thì cảm thấy rất đắc ý.

Nhưng mà ngay sau đó, Cận Tri Dực mở miệng làm cô ấy muốn bóp chết đối phương. “Cô làm y tá đúng là đáng tiếc, nắm chắc thời cơ tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn, sẽ chẳng có anh chàng nào từ chối một cô gái tự tay nấu ăn cho mình đâu.”



Tống Thanh Uyển tức giận phản bác: “Tại sao tôi lại không làm y tá được? Anh xem thường tôi đấy à?”

Nghe cô ấy nói, Cận Tri Dực lè lưỡi, cắn nhắn: “Đến cả tiêm cũng không chuẩn, cô là một y tá hợp cách được à? May cho cô là gặp được bệnh nhân dễ nói chuyện như tôi đấy, nếu là những người khác thì đã đến chỗ y tá trưởng cáo trạng cô từ lâu rồi.



Tống Thanh Uyển nghe vậy thì đỏ mặt, bởi vì anh ta nói đúng, nhưng cô ấy vẫn không chịu thua, nói: “Có người nào lần đầu làm y tá là làm tốt được ngay đầu, ai cũng phải tích lũy kinh nghiệm từng ngày thôi. Chắc chắn tôi sẽ càng ngày càng giỏi. “Tốt nhất là vậy, nhưng tôi cũng không ngại cô làm giúp việc riêng của tôi đâu.” Cận Tri Dực cười nói.

Mặt Tổng Thanh Uyển lại đỏ hơn, dứt khoát gắp một chiếc đùi gà bỏ vào trong bát Cận Tri Dực, hung tợn nói: “Anh không đứng đắn gì cả, ăn cơm cũng không lấp kín miệng anh được.



Cận Tri Dực nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy mà vui vẻ vô cùng, sự khó chịu tối hôm qua cũng tan biến trong khoảnh khắc này.

Ăn cơm xong, hai người bọn họ cùng nhau thu dọn bát đũa, Tống Thanh Uyển rửa bát, còn Cận Tri Thận g rác rưởi trong phong bếp lại một chỗ. Không hiểu sao, một cảm xúc kỳ lạ bỗng xuất hiện trong lòng anh ta.



Tại sao anh ta lại có cảm giác như phong cách chung sống của mình và Tổng Thanh Uyển bây giờ giống như đôi vợ chồng son vừa mới kết hôn thế nhỉ?

Cận Tri Dực bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, vội vàng bác bỏ ý nghĩ không giống mình lúc thường này đi: Kết hôn gì mà kết hôn, mình vẫn chưa chơi đủ mà.



Lẽ nào gần đây anh ta bị anh trai và chị dâu mình ngược đãi chưa đủ? Hay là do hiện giờ anh ta thiếu hụt tình yêu quá?

Thế nhưng, nhìn bóng dáng bận bịu của Tống Thanh Uyển, anh ta lại cảm thấy cuộc sống bình thường như thế này cũng rất thú vi.



Sau khi Tổng Thanh Uyển thu dọn xong xuôi, phòng bếp lại ngăn nắp, sạch sẽ như mới, bởi vì còn phải đi trực nên cô ấy chuẩn bị ra về luôn.

Cận Tri Dực đứng cạnh cửa thấy cô dọn đồ đi về, nói: “Tôi nói này, cô nên thôi việc ở bệnh viện mà đến chăm sóc riêng cho mình tôi đi, lẽ nào tôi trả lương cô quá thấp à?” “Làm y tá ở bệnh viện là công việc tôi phải làm, tôi không thể vứt bỏ những tri thức tôi học được vì anh" Tống Thanh Uyển đi giày xong rồi nói một cách nghiêm túc.





Cận Tri Dực nghe cô ấy thì bĩu môi. Anh ta cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu đó như bị quỷ ám thế nữa, lại còn mong muốn cô ấy có thể ở lại, nhưng nếu cô ấy đã nói như vậy thì cũng không cần giữ lại nữa.

Sau khi ra ngoài biệt thự, Tống Thanh Uyển lập tức bắt xe rời đi.



Lúc này, trong chỗ tối có hai đôi mắt đang dõi theo cô ấy, chính là hai lính đánh thuê trước đó, bọn họ không rời đi mà vẫn luôn ở đây tìm cơ hội.

Người phụ nữ không hiểu, hỏi: “Chẳng phải thất bại rồi à? Tại sao còn phải tìm điểm đột phá ở nơi này?”



Người đàn ông nghe cộng sự hỏi vậy thì trả lời: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ thất bại, không có khả năng mới có thể trở thành bước ngoặt xoay chuyển tình thế nhất. Cô thấy cô nàng vừa đi ra kia không? Mỗi ngày cô ta đều đến đây lúc chín giờ sáng, hơn nữa còn có thể ra vào tự do, nhất định có ta có mối quan hệ mờ ám nào đó với Cận Tri Dực. Chỉ cần chúng ta theo cô ta đi vào, nói không chừng đến lúc đó sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Người phụ nữ gật đầu, đối phương nói cũng có lý. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” “Cô chỉ cần theo dõi cô ta chặt chẽ là được, liên tục báo cáo vị trí của cô ta, việc còn lại giao cho tôi.” Người đàn ông nhìn biệt thự, nhếch mép cười nửa miệng.

Chương 384 Phải bảo vệ an toàn cho chú ấy

Hiện tại, Tống Thanh Uyển đang trực trong bệnh viện, trong đầu cô ấy chợt hiện lên lời Cận Tri Dực nói trước đó, cảm thấy hơi sợ, cô ấy quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra cái gì.



Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tan tầm, Tống Thanh Uyển kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà. Tuy nhiên trên đường đi về, cô ấy luôn cảm thấy hình như có người đi theo sau mình nhưng cũng không dám chắc chắn, có điều cô ấy vẫn lo lắng thấp thỏm mà nhìn về phía sau.

Nhưng cô ấy lại sợ có ai đó ở đằng sau thật, nên chỉ có thể đi nhanh hơn, sau đó thường thường dừng lại cảm nhận xem phía sau có tiếng bước chân không.



Và thật khó tin là con đường này cực kỳ bình yên, dường như tất cả chỉ là Tống Thanh Uyển lo lắng vẩn vơ mà thôi.

Sau khi về đến nhà, Tống Thanh Uyển suy nghĩ lại một cách cẩn thận những gì xảy ra trên đường đi về, cứ cảm thấy hình như mình nghĩ nhiều rồi.



Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều thật, Tống Thanh Uyển thầm nghĩ.

Vì vậy cô ấy dứt khoát bỏ qua việc này, đi cày phim.





Lúc này, Cận Tri Thận vẫn đang bàn bạc đối sách với mọi người trong văn phòng.

Cận Tri Thận ngồi ghế đầu, nhìn bọn họ, khẽ gõ bàn, rồi nói: “Địch trong tối ta ngoài sáng, như thế chúng ta đang ở thế bị động, mọi người có cách nào dụ hai lính đánh thuê kia ra không?"



Chỉ cần lính đánh thuê bại lộ, Stephen ắt sẽ tự rối loạn trước, không đoán ra được dụng ý của Cận Tri Thận, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn.

Mà lính đánh thuê một khi đã bại lộ thì bọn họ có thể lợi dụng những người đó tiến hành uy hiếp, nếu có thể cạy miệng đối phương đương nhiên là càng tốt, dù không thể thì cũng có thể biến bên mình thành bên chủ động.



Nói chung, chỉ có lợi mà không hại gì. “Việc này đơn giản thôi, em dẫn dụ bọn họ ra là được, dù sao bọn họ đang tập trung tinh lực đối phó em mà, đúng không? Em chỉ cần dùng chút thủ đoạn, dụ bọn họ đi vào là được.” Cận Tri Dực nghe đối phương nói xong, lập tức tiếp lời.

Ai dè Cận Tri Thận bác bỏ đề nghị của anh ta ngay tức thì: “Không được, hiện giờ chân chú bị thương vẫn chưa lành, nếu thật sự bị bọn họ bắt được thì sợ rằng không có khả năng trốn ra được ấy chứ. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ vốn dĩ chính là chú, chú làm thể có khác nào đưa dễ vào miệng cọp đâu?”



Thế nhưng Cận Tri Dực lại cảm thấy không có vấn đề gì cả: “Đơn giản thôi mà, sắp xếp người của mình trước để đối phương không còn đường chạy trốn" “Lỡ như thất bại, anh không gánh vác nổi hậu quả ấy đâu. Có thể nghe ra được sự đau lòng trong giọng nói của Cận Tri Thận khi nói câu này.

Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm ngồi bên cạnh nãy giờ vội nói: “Cậu chủ, có lẽ để chúng tôi làm theo cách này được đấy, chỉ cần chúng tôi cải trang thành cậu hai, đến lúc đó dù bị kẻ địch bắt thì cũng không thành vấn đề”





Bọn họ vốn cho rằng Cận Tri Thận sẽ đồng ý, dù sao làm như vậy cũng bảo đảm được sự an toàn cho Cận Tri Dực, nào ngờ anh vẫn im lặng.

Hai người bọn họ xung phong đảm nhận việc này, anh rất cảm động, nhưng anh cũng không dám đảm bảo tuyệt đối không có sơ sót, dù là một người trong số họ cũng không thể xảy ra chuyện gì được.



Cận Tri Dực vội vàng ngăn cản: “Không được, không được, các anh cải trang thành tôi kiểu gì được? Vóc dáng không giống nhau nhìn một cái là ra ngay, vẫn là để tôi làm thì hơn.”

Bạch Lễ nói ngay: “Cũng chưa chắc, đến lúc đó tôi chỉ cần lộ mặt, không làm gì nhiều, e là bọn họ cũng không phát hiện ra được. “Anh coi thường bọn họ quá đấy, lính đánh thuê tinh mắt lắm, chắc chắn sẽ đoán được các anh đang cải trang, một khi bọn họ phát hiện ra sự khác thường tuyệt đối sẽ không mắc câu, chỉ sợ cục diện sẽ càng khó khống chế hơn.” Cận Tri Dực phản bác.



Lời anh ta nói đúng là sự thất, nếu Quý Trần đã tìm lính đánh thuê đến đây thì nhất định bọn họ có ưu thế nào đó, thủ thuật che mắt này sợ là không có tác dụng với bọn họ.

Huống chi nếu có thể trở thành lính đánh thuê thi chắc chắn năng lực của mấy người đó tuyệt đối không kém, nếu ngụy trang thì nhất định bọn họ sẽ đoán ra được ngay.



Suy nghĩ hồi lâu, Cận Tri Thận cân nhắc thiệt hơn rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Dù sao cách này chỉ có thể dùng một lần, nếu lần này đối phương mắc câu thật cũng sẽ nhận ra sự khác thường, lần sau chắc chắn sẽ không bị lừa nữa.



Vì vậy nhất định phải bảo đảm không để xảy ra sơ sót gì, hơn nữa chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.

Cận Tri Thận xoay sang nhìn Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm, nói: “Hai cậu nhất định phải bảo vệ an toàn cho chú ấy



Dẫu sao cũng là em trai ruột của anh, đương nhiên là hai người họ gật đầu với vẻ thận trọng: “Cậu chủ, anh yên tâm.

Nếu đã tìm được điểm đột phá thì việc quan trọng nhất bây giờ là lập ra một kế hoạch hoàn mỹ có thể làm cho đối phương mắc câu.



Lên kế hoạch cũng không khó, chuyện cần làm là để cho cấp dưới của Bạch Lễ giả làm một nhóm đối địch khác đến tấn công biệt thự của Cận Tri Dực. Quá trình này cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả là hệ thống an ninh của biệt thự xuất hiện lỗ hổng, đến lúc đó lính đánh thuê kia có lẽ sẽ bị mắc lừa.

Nghe Cận Tri Thận nói xong, Cận Tri Dực nói ngay: “Hệ thống an ninh mới của biệt thư sắp được lắp đặt xong rồi, có lẽ trong hôm nay là có thể hoàn thành.”



Lần trước, hệ thống an ninh trong biệt thự của anh ta bị đám người kia phá hỏng một chút, sửa chữa cũng rất tốn thời gian, hơn nữa nơi đó quá nguy hiểm, cho nên anh ta đổi chỗ ở lâu rồi, bây giờ đang ở trong một căn biệt thự mới. “Như vậy là tốt nhất, dù sao chúng ta phải kịp hành động trước bọn họ, nếu không nắm giữ quyền chủ động thì chuyện này chẳng khác nào uổng công vô ích.” Hạ Thư Hàm nói.

Cận Tri Thận gật đầu, rốt cuộc bọn họ nói đều đúng cả, hoàn toàn trùng khớp với ý nghĩ của anh.



Rồi Cận Tri Thận nói tiếp: “Bạch Lễ, cậu cho người của cậu chuẩn bị trước đi, không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót gì.”

Nếu không nằm vững lực tấn công, sợ rằng đến lúc đó kẻ địch thật sự xuất hiện lại rồi loạn, vì thế nhất định phải nắm chắc.



Bạch Lễ gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, chuyện này hãy giao cho tôi, tôi sẽ dặn dò bạn họ cẩn thận.”

Nói thật Bạch Lễ làm việc luôn khiến Cận Tri Thận yên tâm, chẳng qua lần này liên quan đến Cận Tri Dực nên anh mới lo lắng như thế.





Dù sao cũng là người thân của mình, nếu xảy ra chuyện gì thật thì chắc chắn Cận Tri Thận sẽ không chịu nổi, hiển nhiên Bạch Lễ cũng hiểu được điều này, bởi vậy khi trở về anh ấy nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này.

Cận Tri Dực cảm thấy kế hoạch của anh mình rất tuyệt, thế là không chút tiếc rẻ lời khen: “Kế hoạch này được đẩy anh, không hổ là anh của em”



Mấy người bọn họ lại thảo luận kỹ càng thêm một lúc rồi mới giải tán.

Trước khi đi, Cận Tri Thận nói với Cận Tri Dực: “Chú trở về chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải bảo đảm hệ thống an ninh của cậu sẽ không bị nhóm lính đánh thuê ấy phả hủy.



Đừng để đến lúc đó tiền mất tật mang, làm mình cũng bị cuốn vào nguy hiểm.

Sau khi về nhà, Cận Tri Dực lại nhớ đến Tổng Thanh Uyển, chợt nghĩ nếu kế hoạch đang thực thi mà cô ấy đột nhiên xuất hiện, vậy thì phiền to, thế là anh ta lập tức gọi điện cho cô ấy. "Sao thế?” Tống Thanh Uyển nghe máy, cảm thấy hơi khó hiểu, “Hôm nay cô không cần đến, hai ngày nay không có việc gì thì cũng đừng đến đây, tiền lương tôi vẫn sẽ trả cho cô như bình thường, chẳng qua là cô không cần đến đây thôi.”



Tuy không hiểu ra sao nhưng vừa nghe là sẽ trả lương như thường, cô ấy cũng không khó chịu nữa, nói ngay: “Tôi biết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK