Thịnh Chi Hạ suy nghĩ một lát, rồi sực hiểu ra, cô ta gật đầu nói: “Được, tôi sẽ đi tìm cô ta.”
Trong phòng khách sạn, Giang Tình Tình nở nụ cười đắc ý, chẳng qua trong nụ cười ấy còn cất giấu sự ác độc.
Giang Tiêu Tiêu, đấu với tôi, tôi muốn cô không thể xoat mình được nữa.
Ngày hôm sau.
Cận Tri Thận lái xe đưa Giang Tiêu Tiêu đi làm, hai người bọn họ vài ngày không gặp nên quyến luyến không muốn tách ra.
Đến trước cửa Tập đoàn Giang thị, Cận Tri Thận vẫn không muốn để cô đi.
Lại trì hoãn vài phút Giang Tiêu Tiêu mới xuống xe được, hơn nữa mỗi cô rất đỏ. cô gần như chạy trốn vào công ty.
Cận Tri Thận đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô đến khi không thấy nữa mới nổ máy rời đi.
Giang Tiêu Tiêu vừa đến văn phòng thì điện thoại di động bỗng kêu “tinh tinh” biểu thị có tin nhắn mới, cô tưởng là Cận Tri Thận, lập tức lấy điện thoại ra đồng thời nghĩ vừa mới tách ra gửi tin nhắn làm gì, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Không phải Cận Tri Thận gửi tin nhắn mà là một dãy số xa lạ. “Một chuyện liên quan đến Tiểu Bảo, muốn biết không? Mười hai giờ gặp nhau ở quán cà phê đường Thường Thanh.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn đi nhìn lại nhiều lần, không kìm được lòng nghi ngờ rốt cuộc là ai gửi tin nhắn cho cô? Hơn nữa, chuyện của Tiểu Bảo là chuyện gì?
Không thể không nói tin tức này gọi lên sự hứng thú của Giang Tiêu Tiêu, bởi vì chuyện liên quan đến Tiểu Bảo nên cô cũng không muốn bỏ qua.
Đến giờ hẹn, Giang Tiêu Tiêu đi đến quán cà phê mà đối phương nói.
Quán cà phê khá đông, Giang Tiêu Tiêu ở bên ngoài quan sát một lúc, cảm thấy ai cũng giống người gửi tin nhắn cho mình, không đoán ra được chính xác là người nào, thế nên dứt khoát đi vào.
Cô vừa bước vào thì ngay lập tức chú ý thấy có một người phụ nữ ngồi ở ghế dài đôi bên trái cứ nhìn cô. Thậm chí khi tầm mắt hai người họ tiếp xúc với nhau, người nọ cũng không tránh né, cô chắc chắn người hẹn cô chính là đối phương!
Giang Tiêu Tiêu đi thẳng đến đó, chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ nọ đứng lên, làm cô sợ hết hồn. “Cô.” Cô không kịp nói hết câu, đối phương bỗng quỳ xuống trước mặt cô.
Giang Tiêu Tiêu sợ ngây người, sao mà một lời không hợp lại quỳ xuống? Không đúng, không thể nói là một lời không hợp, bởi vì cô ta còn chưa nói câu nào.
Quán cà phê đông người, Giang Tiêu Tiêu sợ bị người ta phát hiện nên vội vàng đi đỡ cô ta: “Có chuyện gì thế?” Người phụ nữ đó nhìn cô ta với đôi mắt ngấn lệ: “Cầu xin cô, cô Cận, xin cô hãy trả Tiểu Bảo và Tri Thận lại cho tôi, tôi cầu xin cô.”
Giang Tiêu Tiêu cứng người, bàn tay giơ ra chưa kịp chạm vào đối phương đã rụt lại ngay.
Cô ta vẫn đang khẩn khoản cầu xin, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rối loạn, nói trong vô thức: “Cô đang nói gì vậy?” “Tôi biết, hiện nay cô là vợ của Tri Thận, cô có quyền không đồng ý. Nhưng tôi không có cách nào khác, tôi là mẹ của Tiểu Bảo, tôi yêu Tri Thận, yêu anh ấy vô cùng. Mong cô tác thành cho tôi, để cho Tiểu Bảo có được một gia đình hạnh phúc. Người phụ nữ này hoàn toàn không nghe lọt câu hỏi của Giang Tiêu Tiêu, cô ta nói vô cùng kiên định.
Trái tim Giang Tiêu Tiêu nhói đau, cô hỏi ngược lại với vẻ mặt phức tạp: “Cô là mẹ của Tiểu Bảo?” “Đúng vậy, tôi là mẹ ruột của Tiểu Bảo. Cô Cận, cô cũng yêu Tiểu Bảo đúng không, cô không muốn Tiểu Bảo không có mẹ ruột đúng không. Xin cô hãy đồng ý với tôi đi.”
Giang Tiêu Tiêu lùi về sau một bước, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mẹ ruột của Tiểu Bảo tìm đến và cầu xin mình nhường lại vị trí cho cô ta, tại sao lại có thể như vậy? “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Cô cố bình tĩnh, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói lại y nguyên những gì đã nói với bà Cận, Giang Tiêu Tiêu chết lặng nghe cô ta nói, đầu óc rối bời.
Trong đầu bỗng hiện lên vài câu: Thì ra là vậy, Tiểu Bảo ra đời như thế ư, cô ấy chính là mẹ của Tiểu Bảo, cô ấy thật xinh đẹp, thảo nào Tiểu Bảo đáng yêu như vậy.
Rồi cô lại nghĩ đến người phụ nữ sinh con cho Cận Tri Thận, cô ta còn nói cô ta yêu Trị Thận, muốn cho Tiểu Bảo một gia đình hoàn chỉnh.
Trái tim Giang Tiêu Tiêu quặn đau đến mức không tài nào thở nổi, cô ngồi trên ghế số pha, sống lưng ưỡn thẳng, bàn tay đặt trên đùi siết chặt thành nắm đấm.
Thịnh Chi Hạ lén lút nhìn biểu cảm của cô, vừa khóc lóc vừa than thở vài câu, đại khái là mấy năm nay tìm Tiểu Bảo khó khăn đến mức nào, mãi mới có được tung tích, dù thế nào cô ta cũng không chịu từ bỏ.
Giang Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào cô ta, hỏi một cách bình tĩnh: “Cô có bằng chứng gì chứng minh cô là mẹ ruột của Tiểu Bảo?”
Thịnh Chi Hạ mở album ảnh trên điện thoại ra cho Giang Tiêu Tiêu xem, lục tìm một bức ảnh trong đó, chính là ảnh chụp Tiểu Bảo vừa mới sinh ra, vẫn còn quấn tã.
Giang Tiêu Tiêu gần như nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy bức ảnh. “Đây là ảnh chụp lúc mới chào đời, thằng bé rất ngoan, ngay cả bác sĩ cũng khe nó, nói nó là trẻ sơ sinh xinh đẹp nhất mình thấy. Thịnh Chi Hạ nói với giọng hoài niệm, trong mắt đong đầy sự dịu dàng.
Trái tim đã chết lặng của Giang Tiêu Tiêu đau đớn, cô cố ép mình bình tĩnh lại, chất trên vấn: “Nếu vậy tại sao cô phải vứt bỏ Tiểu Bảo? Tại sao bây giờ mới đến nhận con?”
“Tôi không có cách nào cả, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi” Giọng Thịnh Chi Hạ nghẹn ngào, nói với vẻ đáng thương: “Lúc đó tôi mang thai trước khi kết hôn, người nhà muốn tôi phá thai nhưng tôi không nghe theo, đó là đứa bé đầu tiên của tôi và Tri Thận, làm sao tôi có thể làm nó biến mất được? Nhưng tôi không thể phản kháng người nhà, chỉ có thể lén lút chạy trốn”.
Giang Tiếu Tiếu lắng nghe một cách thẫn thờ.
Sau đó tôi bị người nhà phát hiện, họ bắt tôi về, muốn đưa tôi đi bệnh viện làm phẫu thuật phá thai? Thịnh Chi Hạ nói, giọng khành khàn.
Lạ một điều là Giang Tiêu Tiêu rõ ràng không trải qua những chuyện đó nhưng dường như lại bị cảm động lây, có lẽ là bởi vì cô thật lòng coi Tiểu Bảo như con ruột, thế nên khi nghe nói bé suýt không ra đời được, cô mới cảm thấy sợ hãi.
Thịnh Chi Hạ nói tiếp: “Tôi nói rõ tình huống cho bác sĩ, chạy ra khỏi bệnh viện, trốn đông trốn tây, cuối cùng mới thoát khỏi người trong nhà. Mười tháng sau tôi sinh bé con.
Tôi rất sợ đau, lúc sinh thằng bé tôi đau lắm, đau suốt một ngày một đêm, nhưng tôi – không hề hối hận, đó là con yêu của tôi, tôi không hối hận khi sinh nó ra trên đời này.”
Giang Tiêu Tiêu kìm lòng không đậu mà hỏi: “Vậy tại sao sau đó cô lại vứt bỏ thằng bé?”
Thịnh Chi Hạ cười khổ: “Bởi vì người nhà tìm được tôi, bọn họ thừa dịp tôi ngủ trộm đứa bé đi, sau đó khi tôi tỉnh lại thì nói cho tôi biết đã đưa đứa bé đi rồi, bảo tôi đừng nhớ nhung gì nữa mà tìm một người để lấy đi. Nhưng tôi có con của tôi rồi, làm sao tôi kết hôn được?
“Cô Cận” Thịnh Chi Hạ ngẩng đầu lên, vẻ ” mặt quật cường, nói: “Tôi biết, chuyện này tôi có trách nhiệm, tôi không đùn đẩy cho ai cả, nhưng lúc đó tôi cũng không thể làm chủ được. Xin cô thông cảm cho tâm tình của một người mẹ mà trả Bảo Bảo lại cho tôi.” Lúc Giang Tiêu Tiêu nghe Thịnh Chi Hạ nói không ngại phản kháng người nhà cũng muốn sinh Tiểu Bảo ra, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, vì Tiểu Bảo người phụ nữ này đã phải chịu khổ rất nhiều, đối phương mới là mẹ của Tiểu Bảo.
“Xin lỗi, tôi không làm chủ được chuyện này” – Giang Tiêu Tiêu không kìm lòng nổi ướt hốc mắt, cô nói một cách chật vật