Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tiểu Bảo đến trường học, Giang Tiêu Tiêu cũng đi thẳng đến công ty.
Chồng tài liệu trên bàn làm việc Giang Tiêu Tiêu mới xem được một nửa đã thấy hoa mắt, bèn đứng dậy ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo vang.
Giang Tiêu Tiêu nhìn tên người gọi, ngay lập tức lên tinh thần, mọi mệt mỏi bay sạch.
“Tri Thận.” Cô vui vẻ gọi tên đối phương.
Cận Tri Thận vẫn chưa trở về những ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô.
ở đầu dây bên kia, Cận Tri Thận cười khẽ, hỏi: “Em đang ở đâu?”
“ở công ty, đang xem tài liệu” Lỗ tai Giang Tiêu Tiêu hơi tê dại, cô nghi ngờ lỗ tai mình sắp mang thai.
Tiếng cười của Cận Tri Thận cũng có thể làm cô đỏ mặt đến tận mang tai, đúng là hết thuốc chữa mà. Cô xoa tại, cảm thấy rất là cạn lời.
“Lợi hại quá” Cận Tri Thận khen cô.
Giang Tiêu Tiêu lập tức ưỡn ngực, giọng kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, em là ai cơ chứ.”
Cô hoàn toàn quên mất tình trạng mình bị tài liệu hành hạ đến chết đi sống lại.
Trong đầu Cận Tri Thận gần như hiện lên dáng vẻ đắc ý của Giang Tiêu Tiêu ngay lập tức, khóe miệng của không kìm được mà cong lên.
“Bên chỗ anh thế nào rồi? Khi nào về được?” Giang Tiêu Tiêu hỏi.
Rõ ràng hôm qua gọi điện mới hỏi xong, cô cũng biết đáp án rồi, thế nhưng vẫn không nhẫn nhịn được.
Cận Tri Thận không hề ngại cô phiền, kiên nhẫn lặp lại hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, hình như bên chỗ Cận Tri Thận có người tìm anh, vì thế đành phải cúp điện thoại.
Tâm trạng của Giang Tiêu Tiêu tụt xuống trong nháy mắt, vẫn cứ cầm điện thoại không buông tay.
“Ngoan nào, em cúp máy đi, buổi tối anh gọi lại cho em”
Giang Tiêu Tiêu nắm chặt điện thoại di động hơi nóng lên, trong lòng thoáng rầu rĩ.
Hầy, sao cô lại biến thành như thế này?
Tại Cận Tri Thận hết, là anh làm hại cô mỗi ngày mất hồn mất vía.
Tinh, một tin nhắn được gửi đến.
Giang Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn, tức khắc tâm trạng không còn chút xíu u buồn nào nữa, khóe môi cô không kìm được mà nhếch. lên cao.
“Nhớ em” Là tin nhắn của Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bản thân vô cùng sung sức, có thể đại chiến vài tiếng liền nữa.
Bà Cận đeo túi xách tay nổi tiếng của mình lên và ra cửa.
Hôm nay bà có hẹn với bạn thân cùng đi mua sắm, sức chiến đấu của hai quý bà không thua kém ngày xưa, quét sạch nửa trung tâm thương mại.
Trong lúc nghỉ ngơi, bạn thân đi phòng vệ sinh.
Bà Cận ngồi trong khu nghỉ ngơi chờ bà ấy, bỗng nhiên có một người ngồi xuống cạnh bà.
Là một người phụ nữ còn rất trẻ, ăn mặc rất thời thượng, ngoại hình cũng xinh đẹp, trông rất hấp dẫn, bà Cận nhìn đối phương một cái rồi chuyển tầm mắt theo lễ phép.
Người phụ nữ kia bỗng hỏi: “Cô là cô Cần phải không ạ?”
Bà Cận nhìn cô ta đầy ngạc nhiên, người phụ nữ này gọi đúng tên bà: “Là tôi, xin hỏi cô là ai?”
“Cháu là mẹ của Tiểu Bảo” Đối phương nói với giọng kích động.
Bà Cận sững sờ, quan sát cô ta, đó là một người phụ nữ rất đẹp, không giống người điên chút nào.
Có lẽ nhận ra bà Cận đang nghĩ gì, người phụ nữ đó vội nói: “Cháu thật sự là mẹ ruột của Tiểu Bảo, cháu tên là Thịnh Chi Hạ, cô à, mấy năm nay cháu rất nhớ Tiểu Bảo Bà Cận cực kỳ bình tĩnh, bà không phản bác Thịnh Chi Hạ song cũng không tin, chỉ nói: “Người muốn làm mẹ của Tiểu Bảo nhà chúng tôi rất nhiều, chỉ có điều thằng bé đã có mẹ rồi”
Thịnh Chi Hạ nói, giọng khẩn thiết: “Không, không phải như thế, cháu mới là mẹ ruột của Tiểu Bảo. Thằng bé ra đời vào ngày mùng bảy tháng Tám ở bệnh viện Maria. Năm đó cháu đi khám thai ở chính bệnh viện đó”
Nghe được cô ta nói cụ thể như thế, bà Cận hơi do dự.
Sự ra đời của Tiểu Bảo vẫn luôn là một điều bí ẩn, đến chính ngày sinh của bé bọn họ cũng không biết được.
Bởi vì năm xưa Tiểu Bảo bị bọc chăn rồi đặt ở cửa.
Không ai thấy được là người nào làm, cũng không biết mẹ ruột của Tiểu Bảo là ai.
Thậm chí bọn họ đi làm giám định DNA mới xác định được thân thể của Tiểu Bảo.
Sau khi xác định được thân phận của bé, khi đó nhà họ Cận còn gióng trống khua chiêng tìm mẹ ruột của bé, có điều vẫn không có kết quả.
Có người thèm muốn sự giàu sang của nhà họ Cận nên đến giả mạo, cuối cùng đều bị tra xét ra được.
Cận Tri Thận còn nổi giận một trận, khuyên bọn họ đừng làm chuyện không đầu nữa.
Nhưng bà Cận thương cháu trai, muốn tìm được mẹ của bé, dù đối phương có muốn đến nhà họ Cận không thì bọn họ cũng sẽ cảm ơn, tiếc là vẫn luôn không tìm thấy đối phương.
Dần dà, nhà họ Cận cũng từ bỏ, chỉ cho rằng mẹ của Tiểu Bảo hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là không muốn lộ diện.
Sau đó Giang Tiêu Tiêu xuất hiện, cô rất kiên nhẫn khi đối đãi với Tiểu Bảo, coi bé như con của mình.
Vậy nên không ai nhắc đến mẹ ruột của Tiểu Bảo nữa.
Bà Cận nghĩ lại những chuyện này, thế là ánh mắt bà nhìn Thịnh Chi Hạ trở nên lạnh lùng hơn.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua mà vẫn có người chưa từ bỏ ý định, mưu toan đạt được tài tiền thông qua Tiểu Bảo.
Thịnh Chi Hạ giống như không nhìn thấy ánh mắt bà Cận với mình, cô ta vẫn tiếp tục lải nhải: “Cô cũng là người làm mẹ, chắc chắn hiểu được tâm trạng của một người mẹ, cô muốn nghe tình hình khi cháu mang thai Tiểu Bảo không?”
Bà Cận không nói gì, Thịnh Chi Hạ tự nói tiếp.
“Khi vừa mới mang thai Tiểu Bảo, cháu sợ lắm, bởi vì cháu còn rất trẻ, bây giờ cháu vẫn chưa tới ba mươi tuổi. Cháu thừa nhận khi đó cháu suýt đi phá thai, bởi vì cháu sợ mình không nuôi được thằng bé.”
Bà Cận không nhúc nhích, song ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Thịnh Chi Hạ cúi đầu, giống như sợ phải đối mặt với bà.
“Cháu đến bệnh viện nhờ tư vấn, bác sĩ hỏi cháu nhất định phải phá thai ư, đó là một sinh mạng. Cháu do dự, đúng vậy, đó là một sinh mạng, đó là con của cháu, thằng bé có quyền được đến thế giới này, cháu không thể tước đoạt quyền được sống của nó”
Thịnh Chi Hạ chậm rãi tự thuật.
“Thế là cháu quyết định sinh đứa bé. Bởi vì tình trạng của cháu khi ấy không được tốt lắm, còn phải đi làm, hơn nữa công việc lúc đó rất mệt mỏi, Tiểu Bảo cũng cảm nhận được nên vẫn luôn quấy. Ba tháng đầu cháu không ăn uống được gì, cảm giác đó rất khó chịu, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến sinh linh nhỏ bé trong bụng mình, cháu lại cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục trụ vững”
“Mười tháng mang thai vô cùng khó khăn, bởi vì lúc đó cháu và gia đình lại có chút mâu thuẫn, ba mẹ không hiểu cháu, một mình cháu cắn răng chống đỡ. Mỗi ngày, cháu dựa vào việc trò chuyện với đứa bé trong bụng để kiên trì, cháu luôn nghĩ, kiên trì một chút nữa thôi là mình sẽ thành công.”.
Thịnh Chi Hạ nở một nụ cười mơ mộng: “Kỳ lạ lắm cô ạ, rõ ràng thằng bé phải dựa vào cháu, nhưng mà cháu lại cảm giác như nó là cây trụ cho cháu. Cô, lúc cô mang thai nhất định cũng cảm thấy thế, đúng không cô?”
Bà Cận ừ một tiếng, Thịnh Chi Hạ cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Cứ như thế, mười tháng rốt cuộc cũng qua hết, cháu nghĩ đứa bé sắp ra đời, trong lòng vui lắm, ngày nào cũng suy nghĩ thằng bé lớn lên sẽ trông như thế nào, có giống cháu không, nhưng dù có giống hay không thì cháu vẫn sẽ yêu nó rất nhiều.”
“Sinh nở thật sự rất đau đớn, cháu đau suốt hai ngày một đêm. Không dối cô, lúc đó cháu đã khóc, cháu cảm thấy mình tự tìm tội, tự chịu khổ, bác sĩ vẫn luôn cổ vũ cháu. Cuối cùng cháu vẫn sinh đứa bé ra.”