Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273

Lương Tiểu Ý vốn định đi lên tầng, bỗng nhiên có người lao đến, dùng sức ôm lấy cơ thể cô, vừa cúi đầu đã nhìn thấy khuôn mặt giả tạo khiến cô thấy buồn nôn của Ôn Tình Noãn, khuôn mặt không những mang đau khổ mà còn có cả nước mắt. Trông đáng thương vô cùng.

Lương Tiểu Ý chau mày! Ôn Tình Noãn lại định diễn gì nữa đây?

Tất cả sự chú ý đều đặt lên người Ôn Tình Noãn, Lương Tiểu Ý không hề nhìn thấy, ở trước cửa biệt thự, có một có thể to lớn đang đứng ở đó. Khuôn mặt người đàn ông u ám, không nhìn ra có cảm xúc gì.

Ôn Tình Noãn vẫn tiếp tục cầu xin: “Thật đấy, cầu xin cậu, chỉ cần cậu kí tên lên đơn ly hôn, chỉ cần cậu trả Tô Lương Mặc lại cho tớ, cậu muốn tớ mở cuộc họp báo tớ sẽ mở, cậu muốn tớ nói như thế nào tớ sẽ nói như thế, cái gì tớ cũng nghe theo cậu”

Đôi mắt to tròn của Ôn Tình Noãn rơi nước mắt, bộ dạng đau lòng của một người phụ nữ, Lương Tiểu Ý bất ngờ bị cô ta làm cho khó hiểu, phiền phức không chịu nổi, cô đưa tay gỡ bàn tay của Ôn Tình Noãn ra: “Cô buông ra”

“Tiểu Ý, thật sự cầu xin cậu đấy. Tớ thật sự không biết khi đó cậu thích Lương Mặc, nếu biết thì có buồn có tổn thương hơn nữa tớ cũng rời khỏi quê hương, tác thành cho cậu.

Nhưng tớ với Lương Mặc đã quen nhau gần mười năm, bây giờ bảo tớ ngừng yêu anh ấy, tớ không làm được”

“Ôn Tình Noãn! Cô buông tay tôi ra!” Đồ thần kinh, Lương Tiểu Ý chửi thầm trong lòng: “Có phải cô bị bệnh không? Có bệnh thì đến bệnh viện chữa trị, tôi không giúp cô được đâu!”

“Tiểu Ý, cậu trả Lương Mặc lại cho tớ, cậu bảo tớ làm gì tớ cũng sẽ làm, cậu bảo tớ nói gì với mọi người thì tớ sế nói như vậy, thật đấy, tớ nghe cậu hết..” Ôn Tình Noãn nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu này, đáng tiếc Lương Tiểu Ý không hiếu tại sao người phụ nữ này lại làm như vậy.

Phiền phức không chịu nổi, Lương Tiểu Ý hết lần này đến lần khác bị thái độ vừa ăn cướp vừa la làng của Ôn Tình Noãấn chọc giận.

Lửa giận càng ngày càng lớn, Ôn Tình Noãn đang định nói tiếp, lửa giận của phụ nữ có thai thật sự không dễ dàng có thể áp xuống.

Lương Tiểu Ý hung dữ hét vào mặt Ôn Tình Noãn: “Cô câm miệng lại! Phiền chết đi được!” Ôn Tình Noãn bị tiếng hét của cô khiến ngây người, nhưng rất nhanh trong lòng liền cười trên nỗi đau của người khác.

Cô ta phải kiên trì nỗ lực!

“Bạn bè đã nhiều năm, tớ sẽ không tin những lời của người khác, Tiểu Ý lương thiện như vậy, chắc chắn không hề cố ý hại tớ thành người thực vật, đều là những người đó ăn nói lung tung…”

Dây thần kinh của Lương Tiểu Ý “Rắc” một tiếng, đứt đoạn!

ĐMI Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong đầu cô xuất hiện những từ bậy bạ như vậy!

Không dùng từ này thật sự không đủ để thể hiện sự phẫn nộ lúc này của cô!

Ôn Tình Noãn điên à? Sự thật đã bày ra trước mặt, cô và Ôn Tình Noãn đều biết!

“Ôn Tình Noãn!” Lương Tiểu Ý cười, bị chọc tức đến hộc máu não, hung dữ nói: “Tôi nghĩ hôm nay cô đến đây là để chịu đánh thì có!”

Cùng với lời nói, một tiếng “chát” giòn tan vang lên!

Ôn Tình Noãn bỗng nhiên ôm mặt, giọng nói run run, sợ hãi: “Tiểu Ý, tại sao, tại sao cậu lại đánh tớ?”

“Tôi đánh cô đấy!” Lương Tiểu Ý giơ tay lên, “Hận cũ hận mới tính một thể luôn!” chuẩn bị tát một cái nữa.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạng lùng vang lên.

“Dừng tay”

Giọng nói này, cho dù có không nhìn thấy người, Lương Tiểu Ý cũng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

Giọng nói không cao, lãnh đạm, sau đó bàn tay Lương Tiểu Ý khựng lại giữa không trung, ngước đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh, không phải người đàn ông đó đây sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK