Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 835

Cô ta đột nhiên ngước mắt lên trừng lớn nguồn phát ra âm thanh: “Cô dựa vào cái gì mà cười nhạo tôi? Hiện tại cô giàu hơn tôi, sau này tôi sẽ giàu hơn” Đường Điềm nói chuyện làm người ta dở khóc dở cười: “Quần áo tôi làm hỏng, tôi sẽ đền tiền. Được chưa?”

Lương Tiểu Ý nhắm mắt rồi lại mở ra. Nhìn Đường Điềm không nói nên lời.

“Được chưa?” Cô gái khế cười, đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Đường Điềm: “Đương nhiên là không!” Cô gái nói từng chữ một khiến tim Lương Tiểu Ý đập loạn nhịp: “Tôi sống đến từng này tuổi, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám to tiếng ồn ào trước mặt tôi. Chứ đừng bảo là làm nhục tôi như thế này. Người dám làm nhục tôi, hoặc là chưa sinh ra, hoặc là đã ngồi xổm trong tù rồi: Cô gái cao ngang ngửa người mẫu, người gầy, ôm ngực, nghiêm túc, hết sức uy nghiêm. Khí thế trang nghiêm dường như át xa Đường Điềm. Cô nàng chân dài miên man, tỷ lệ cân đối sánh ngang với những người mẫu hàng đầu quốc tế. Hai chân dài duỗi ra, cô ta bình tĩnh bước đến trước mặt Đường Điềm, lập tức thu hẹp khoảng cách với Đường Điềm. Cô ta đứng trước mặt Đường Điềm, hoàn toàn áp đảo Đường Điềm, từ trên cao nhìn Đường Điềm bằng nửa con mắt.

Cái nhìn này dễ khiến người ta khó chịu. Đường Điềm cau mày bất mãn. Nhưng khi ngước mắt lên, cô ta vừa đúng bắt gặp đôi mắt đẹp đang nhìn mình chằm chằm. Cô ta liếc vào đôi mắt đẹp kia, trong đó hoàn toàn là vẻ khinh thường. Đôi mắt ấy như muốn nói, cô ta còn không băng rác rưởi, chỉ là không khí, bị người ta gạt qua dễ như trở bàn tay.

Trong phút chốc, sự tự tỉ tự phát sinh, nỗi tức giận thầm lặng và sự tự ti sâu kín chôn chặt trong lòng đồng loạt bộc phát, nhưng vì sợ hãi người trước mặt nên cô ta không dám nói gì. Chỉ dám dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm người kia.

“Tôi, tôi nói, tôi sẽ đền tiền!” Khí thế của Đường Điềm đã sớm rụng rời, thấy cô gái hờ hững, liền duõi ra hai ngón tay: “Gấp đôi”

Cô gái vẫn không đáp lại.

Trong mắt Đường Điềm hiện lên một tia oán hận: “Gấp ba!

Gấp ba lần chắc là được rồi! Cô đừng có mà được voi đòi tiên!”

Lương Tiểu Ý bất lực nhìn Đường Điềm. Cô ta nói chuyện tiền bạc trước mặt cô gái này, quả nhiên không phải chuyện khiến người ta vui vẻ.

“Ha, ha há há há ..” Cô gái kia khoanh tay, nghe thấy lời Đường Điềm nói, sững sờ một chút, sau đó tuôn ra một tràng cười lớn. Khi nhìn Đường Điềm lần nữa, cuối cùng cũng không còn vẻ coi thường, mà là… cô ấy nhìn Đường Điềm như nhìn một kẻ ngốc.

Đường Điềm không thích bị loại con gái giàu có kiêu ngạo này nhìn với vẻ coi thường, nhưng cô càng không thích bị nhìn… như một kẻ ngốc!

Trong lòng có chút hoảng, có chút bất mãn, nhiều hơn cả cảm giác tủi thân là sự căm ghét. Đường Điềm nắm lấy tay Lương Tiểu Ý, rốt cục thái độ tự giác mềm mỏng lại.

“Chị họ, em không thích ở đây. Chị mau đưa em về đi”

Lương Tiểu Ý nhìn về phía Đường Điềm. Đường Điềm đang dùng ánh mắt năn nỉ cầu xin cô.

“Haizz…” Trong lòng khẽ thở dài. Lương Tiểu Ý không muốn quản chuyện vớ vẩn, nhưng cô nghĩ đến mẹ ở quê, bây giờ bỏ cô ta ở đây, thì không biết phải nói gì với mẹ Đường Điềm.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Kéo tay Đường Điềm, Lương Tiểu Ý bước tới, đứng trước mặt cô gái trẻ. Lương Tiểu Ý nhìn cô gái.

Cô gái mở miệng nói: “Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua…” Giây tiếp theo, cô gái đang nói chuyện mở to đôi mắt xinh đẹp, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. Bị sốc trước vì cảnh tượng trước mặt.

Lương Tiểu Ý kéo lấy tay Đường Điềm, đứng trước mặt cô gái, cúi người thật sâu, cúi người một cái 90 độ, điều này đủ để nói lên thành ý trong lòng Lương Tiểu Ý.

Sau khi cúi đầu, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu, nhìn cô gái nói: “Đường Điềm là họ hàng bên ngoại của tôi, con bé không phải là người địa phương. Con bé năm nay mới tốt nghiệp đại học, đến thành phố S nhờ cậy tôi. Trong thời gian này, tôi cũng có thể xem như phụ huynh của con bé, cần có trách nhiệm với nó. Vì vậy, việc con bé vô lễ với cô Vạn ngày hôm nay, cùng những lời nói, việc làm không đúng mực, cũng có nguyên nhân từ cách giáo dục không đúng của tôi. Tôi cũng có lỗi “.

Lương Tiểu Ý chân thành nói không có câu cú mỹ miều, chỉ có sự khẩn thiết và chân thành được thể hiện ở thái độ và bộc lộ trong lời nói: “Cho nên, cái cúi mình này không phải vì Đường Điềm, mà là do tôi không dạy tốt em họ của mình. Tôi xin lỗi cô vì lỗi của chính tôi. “Lương Tiểu Ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK