Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 415

“Huhuuu… Thả tôi đi… Cầu xin anh, huhuu… Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, đều là lỗi của đôi tay này. Tôi không cần, không cần nữa, tất cả đều không cần nữa, không cần gì nữa…”

Tô Lương Mặc bị chặt tai lại, anh đau khổ giấy dụa. Đừng khóc nữa! Đừng nói nữa!… “Cầu xin em! Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa!” Anh đột nhiên hét lớn, trên khuôn mặt anh tuấn giờ phút này chỉ còn đau đớn và dẫn vặt.

Bỗng nhiên Tô Lương Mặc tỉnh táo lại.

Cô đang chảy máu! Gổ tay cô bị thương rồi!

“Mẹ kiếp!” Tô Lương Mặc giơ tay lên tự tát mình một cái…

Sao anh có thể quên mất chuyện cô đang bị thương chứ? Anh cúi người xuống, ôm ngang eo Lương Tiểu Ý đang mơ mơ hồ hồ, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Không ai phát hiện ra, ở một góc nào đó trong tủ quần áo, có một cái hộp gỗ nhỏ mờ nhạt, bên cạnh có một quyển nhật ký và một quyển sổ nhỏ màu xanh.

Tô Lương Mặc im lặng nhìn cô gái đang ngủ im lìm.

Mi tâm của anh chau chặt.

Sau khi đến bệnh viện xử lý xong vết thương, hai người họ lại về nhà.

Lương Tiểu Ý mệt quá nên ngủ thiếp đi. Còn Tô Lương Mặc, anh ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn cô gái đang ngủ trên giường. Đám vệ sĩ đều đang đứng bên ngoài biệt thự.

“Savvy… cứu em…”

Lại một lần nữa! Tô Lương Mặc tức giận nghiến chặt răng… Tại sao cô gái này lúc cầu cứu đều gọi tên Savvy Wayne Klutz chứ?

Ba ngày saul Hứa Thần Nhất đến. Tô Lương Mặc không còn cách nào khác, anh chỉ đành gọi Hứa Thần Nhất đến.

“Cô ấy lúc nào cũng muốn về thành phố N, không chịu ăn uống gì cả, tớ cưỡng ép bắt cô ấy ăn một chút, thì cô ấy lại nôn ra, không được chút gì vào bụng cả” Tô Lương Mặc nói với Hứa Thần Nhất.

Hứa Thần Nhất kiểm tra cho Lương Tiểu Ý xong mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Lương Mặc: “Tớ đã nói với cậu rồi, đừng để cô ấy chịu thêm bất cứ kích động nào”

“Mẹ kiếp!” Anh vẫn luôn không hiểu chuyện này là như thế nào, sao lại chịu kích động chứ. “Tớ vừa tỉnh dậy thì đã không thấy cô ấy đâu, đi tìm khắp nơi, cuối cùng mới tìm thấy cô ấy ở phòng ngủ trên tầng hai. Lúc tớ tìm thấy cô ấy, cô ấy đã như thế này rồi”

Tô Lương Mặc nhớ lại bộ dạng của cô lúc anh tìm thấy cô trong tủ quần áo. Anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thuật lại cho Hứa Thần Nhất tình trạng của cô lúc đó, sau đó anh hỏi Hứa Thần Nhất: “Phải làm thế nào bây giờ?”

Hứa Thần Nhất cũng vô cùng đau đầu… Bệnh trạng của Lương Tiểu Ý quá phức tạp: “Bệnh trạng của cô ấy vô cùng phức tạp, nếu xử lý không tốt sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Huống hồ cô ấy còn đang có thai nữa”

“Lương Tiếu Ý, cô còn nhận ra tôi không?” Hứa Thần Nhất cúi người xuống, ngồi xổm bên cạnh giường của Lương Tiểu Ý.

Ánh mắt của anh ta có phần áp bức, anh ta đang thăm dò xem, cô đang giả vờ hay là thật.

Hứa Thần Nhất gọi tên Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý cũng ngẩng đầu nhìn người gọi tên cô, đôi mắt vốn lúc nào cũng trong sáng, nhưng bây giờ lại trở như đang phủ một lớp sương mờ, mơ hồ mông lung, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Hứa Thần Nhất nhìn xuyên qua đôi mắt thất thần của cô, anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn vào mặt mình, nhưng lại không hề có bóng dáng anh ta trong đó, ánh mắt của cô nhìn xuyên qua người anh ta, nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

Hứa Thần Nhất nheo mắt lạ tôi là ai không?” Anh ta lại hỏi.

. “Lương Tiểu Ý, cô còn nhớ “…Tôi muốn về thành phố N” Cuối cùng cô cũng mở miệng, Hứa Thần Nhất thở phào một hơi. Nhưng Tô Lương Mặc lại nói: “Mấy ngày hôm nay, cô ấy mở miệng chỉ nói duy nhất câu này”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK