Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71

 

Lồng ngực phía sau lưng nóng bỏng vô cùng, nhiệt độ trên người anh từng chút một xuyên qua quần áo truyền đến làn da của cô. Lồng ngực của anh thật ấm áp, ám áp đến mức khiến Lương Tiểu Ý có chứt quyến luyến.

 

“Không phải anh Tô đói rồi sao, em, em đang nấu mỳ, anh mau buông em ra đi, được không?”Lương Tiểu Ý hơi nghiêng người về phía trước, cố gắng rời khỏi cái ôm của anh, nhưng người phía sau lại dần dần dính sát vào, Lương Tiểu Ý bị ép ở bồn rửa không thể nào tiếp tục tiến về phía trước, người phía sau nhận ra phía trước cô đã không còn chỗ lùi, càng thêm táo bạo, động tác trong tay cũng không ngừng lại.

 

Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở dồn dập vang lên bên tai Lương Tiểu Ý, tràn ngập mê hoặc: “Ừm, anh không có vấn đề gì hết, em tiếp tục nấu mỳ đi”

 

Dứt lời, đôi tay lại không thành thật di chuyển xuống eo của Lương Tiểu Ý.

 

Nhưng em có vấn đề!…Lương Tiểu Ý điên mất, gần đây người đàn ông này càng ngày càng trở nên kì quái. Khiến cô. đôi khi trở tay không kịp, không phản bác được.

 

“Nhưng nếu anh cứ như thế này, em không nấu ăn được” Cô nói cũng đủ rõ ràng rồi, có thể buông cô ra rồi chứ!

 

Trả lời cô là một nụ hôn nóng ướt nơi cổ, anh vừa hôn cổ cô, vừa dùng tay kéo cô vào trong lồng ngực anh. Những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng rơi lên cổ cô, anh vừa hôn vừa hàm hồ nói: “Muốn anh buông ra cũng không phải không thể. Chỉ cần em chịu nói với anh, hôm nay em đi đâu?”

 

Người đàn ông nhìn có vẻ như đang say mê hôn, nhưng trong đáy mắt anh lại lóe lên tia sáng sắc bén.

 

Lương Tiểu Ý không trả lời, nhất thới hai người đều im lặng.

 

Thời gian dường như dừng lại, Tô Lương Mặc nhìn người phụ nữ bướng bỉnh đang mím chặt môi trước mặt, giãng co một hồi lâu, anh thở dài một hơi, buông lỏng cánh tay đang giam cầm cô ra, tiếp đó quay người cô lại đối mặt với mình, Tô Lương Mặc nghiêm túc nói: “Tiểu Ý, chúng ta là vợ chồng.Chuyện của anh, chỉ cần em hỏi, anh hết sức vui vẻ nói hết tất cả cho em. Chuyện của em anh lại không biết gì hết. Vợ chồng không phải nên thành thật với nhau sao?”

 

Tô Lương Mặc nhìn chăm chú vào Lương Tiểu Ý, nhìn thẳng vào trong ánh mắt của cô.

 

Câu nói này khiến Lương Tiểu Ý á khẩu không trả lời được. Cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ trở thành vợ chồng với anh. Càng không nghĩ tới, có một ngày bị người đàn ông này yêu cầu “thành thật với nhau”. Vậy cô có thể mơ mộng một chút cho rằng đấy đây là một khởi đầu tốt đẹp, anh nguyện ý tìm hiểu cô không?

 

“Em..” Lương Tiểu Ý do dự, cắn môi, cuối cùng thất bại bởi ánh mắt kiên trì nghiêm túc của Tô Lương Mặc…Có lẽ, có lẽ , anh thực lòng muốn thử tìm hiểu cô gái tên “Lương Tiểu Ý”, “Em đến nhà một số bệnh nhân u não trong thành phố” Lương Tiểu Ý chậm rãi nói.

 

“Em đến đó làm gì vậy?” Tô Lương Mặc khó hiểu.

 

“Bà nội em qua đời bởi u não khi em còn nhỏ.Vì vậy từ nhỏ em đã có một tâm nguyện đó là trong tương lai dùng khả năng của bản thân giúp đỡ những bệnh nhân u não không có điều kiện khám bệnh. Hơn nữa, lần này em về nước, chủ yếu cũng vì những bệnh nhân này” Trong lúc vô tình, Lương Tểu Ý đã nói rất nhiều, cô nói về ước mơ của mình, nhắc đến mục đích mình về nước.

 

Sắc mặt của người đàn ông phía đối diện ngày càng đen….Mẹ kiếp!

 

Hóa ra cô về nước không phải vì anh! Điều này khiến Tô Lương Mặc vô cùng khó chịu. Nhất là khi nhớ tới những lời nói của tên Savvy Wayne Klutz kia, lúc ấy anh ta nói Lương Tiểu Ý về nước là vì bản thân có việc muốn làm, không phải vì người nào đó.

 

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lóe lên những ánh sáng rực rõ chói mắt khi nói về ước mơ, nguyện vọng. Tổng giám đốc Tô quyết định, tha thứ cho cô lần này. Nhưng mà tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.

 

Đáy mắt tổng giám đốc Tô lấp lóe ánh sáng xỏa quyệt, đôi môi nở nụ cười xấu xa, ngay cả thanh âm phát ra từ đôi môi ấy cũng mang theo hương vị mê hoặc.

 

“VW ơi, anh mừng vì em sẵn sàng nói với anh những điều này, điều đó có nghĩa là em tin anh. Vợ, anh vừa nói, vợ chồng phải thành thật với nhau”

 

Lương Tiểu Ý khó hiểu: “Vâng, đúng ạ!” Không phải cô đã kể cho anh nghe những nơi cô đã đi hôm nay rồi sao. Vậy còn thành thật cái gì nữa?

 

“Được, vợ ơi, nếu em cũng đồng ý, vậy anh không khách sáo nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK