Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 717

Bỗng nhiên anh giơ thẳng chai rượu lên, dội thẳng từ trên đầu xuống.

Anh đã tự tin rằng Lương Tiểu Ý vẫn còn tình cảm với mình… Anh đã tự nghĩ là như vậy.

Anh không nói gì, chỉ tiếp tục uống rượu.

Đêm đã khuya, trong tòa nhà bỗng vang lên tiếng bước chân đang dần dần lại gần. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, nhưng Tô Lương Mặc lại không hề bận tâm, anh vẫn chỉ chuyên tâm uống rượu.

Dù sao thì trời có sập xuống anh cũng không quan tâm.

Dù sao thì anh cũng chỉ muốn mượn rượu giải sầu.

Cánh cửa khẽ khàng bị đẩy ra, Tô Lương Mặc vẫn ngồi trên sofa, không thèm nhếch mắt lên nhìn.

Một bóng dáng cao gầy xuất hiện bên ngoài cánh cửa.

Ánh mắt Lục Trầm tối sầm, anh ta nhìn quanh căn phòng toàn là chai rượu rỗng, trong chiếc gạt tàn thuốc lá trên bàn uống trà cũng đang đầy ắp đầu lọc thuốc lá, cả căn phòng vô cùng hỗn loạn.

Lục Trầm quay đầu qua nhìn tủ rượu trong văn phòng, quả nhiên như những gì anh ta nghĩ, đã trống hơn nữa.

Lục Trầm đi về phía ghế sofa, anh ta nhặt vỏ chai rượu rỗng vứt vào thùng rác, sau đó mới dừng lại trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

“Cậu đến rồi à?” Bấy giờ người đàn ông anh tuấn đang ngồi trên ghế sofa mới nhếch mắt lên nhìn Lục Trầm đang đứng trước mặt mình, anh không hề ngạc nhiên.

“Tô Lương Mặc, đây không phải là cậu” Giờ phút này, Lục Trầm đang mím chặt môi lại, đôi mắt đào hoa xẹt qua một tia bất mãn.

Tô Lương Mặc cũng chỉ hơi nhếch mắt lên nhìn Lục Trầm, sau đó lại thu ánh mắt lại, nói xa xôi: “Cậu về đi, tớ rất tốt”

Rất tốt? Lừa ai thế?… Lục Trầm trợn mắt chế giễu.

Tô Lương Mặc dốc ngược chai rượu trong tay, rượu đã cạn thấy cả đáy: “Rượu đâu? Lục Trầm, giúp tớ lấy thêm chai rượu nữa đi”

Lục Trầm không hề di chuyển… Còn muốn nhờ anh ta lấy hộ rượu nữa à?

“Thôi vậy, để tớ tự đi” Thấy Lục Trầm không hề có ý định di chuyển, Tô Lương Mặc chống tay xuống ghế đứng dậy khỏi ghế sofa, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía tủ rượu.

Anh lấy một chai XO trên giá, sau đó mở nắp chai, rồi đưa thẳng lên miệng.

Lục Trầm thấy thế liền nổi giận, anh ta không nói gì, đi thẳng đến cướp chai rượu trong tay anh, tức giận nói: “Tô Lương Mặc! Cậu điên rồi à! XO! Đây là rượu mạnh! Cậu muốn chết à?”

Anh mà cứ tiếp tục uống như thế này, thì không còn là uống rượu nữa, mà là đang uống thuốc độc.

Nhìn thấy vẻ cam chịu này của Tô Lương Mặc, Lục Trầm vô cùng tức giận!

Anh ta cướp lấy chai rượu trong tay Tô Lương Mặc, bước chân của anh không vững, anh hét lớn với Lục Trầm: “Trả cho tới”

“Không bao giờ!” Lục Trầm từ chối thẳng thừng.

Người đàn ông đã say mèm kia bỗng nhiên nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn về phía Lục Trầm: “Tớ hỏi cậu một lần nữa, cậu có trả cho tớ không?”

“Không!” Lục Trầm cũng nghiến răng, nói không là không.

Tô Lương Mặc giơ tay lên, ngón tay chỉ trỏ lung tung về phía Lục Trầm: “Cậu! Cậu được! Cậu được lắm!” Nói xong, anh không thèm để ý Lục Trầm nữa, anh tự mình lấy một chai rượu khác trong tủ, mở nắp chai, sau đó giống như anh đang muốn phát tiết, anh dốc thẳng lên đầu.

Lục Trầm tức đến mức muốn ném chai XO trong tay đi.

“Tô Lương Mặc! Cậu tiếp tục suy sụp đi! Tớ không lo cho cậu nữa! Cậu tự sinh tự diệt ở đây đi!” Lục Trâm không thể lo được nữa, anh ta tức giận nói, sau đó đưa chai rượu XO trong †ay mình cho con sâu rượu Tô Lương Mặc rồi quay người rời đi.

Anh ta không thể quản được nữa! Anh ta không lo lắng nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK