Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 780

Lấy một xấp giấy từ bên trong mở ra xem.

Chỉ tùy ý liếc một cái, đột ngột, mắt anh ta mở to.

“A… Tô Lương Mặc? Người đàn ông đó?” Sada Yamaichiro như nhớ ra, lầm bầm lầu bầu: “Thú vị.”

Trong đôi mắt dịu dàng như nước, hiện ra vẻ nghiền ngẫm.

Đặt tờ giấy bỏ vào túi tài liệu, Sada Yamaichiro từ tốn xếp lại túi tài liệu, thậm chí đóng gói nó cẩn thận, đứng dậy rồi cất túi tài liệu vào két sắt phía sau.

Đưa tay lên vỗ “bộp, bộp” hai lần, cánh cửa bị đẩy ra. Một người nước vào, khom người, cúi thấp đầu: “Sada-kun”

“Đi mời cô Tình Noãn tới, cứ nói… tôi muốn gặp cô ấy”

“Hai”(Vâng) Ôn Tình Noãn chính là “Tình Noãn” mà Sada Yamaichiro nhắc tới. Tại căn cứ của nhóm Yamaguchi, cô ta may mắn được xếp vào một sân nhỏ với khung cảnh tuyệt vời.

Ôn Tình Noãn cầm ipad trong tay, ánh mắt như xà tinh, nhìn chằm chằm video trong ipad. Cứ lặp đi lặp lại như nghe nhạc, Ôn Tình Noãn đã phát lại video này không biết bao nhiêu lần kể từ khi cô ta cờ nhìn thấy nó vào ngày hôm đó.

Giờ đây, khi nhằm mắt lại, cô ta có thể nhớ từng chỉ tiết của video mà không cần phải nhìn vào.

“Rầm” một tiếng, Ôn Tình Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, cửa đã bị người bên ngoài đẩy qua một bên.

“Có chuyện gì vậy?” Ôn Tình Noãn hỏi, ngón tay cụp vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức ẩn nhãn thứ gì đó.

“Cô Tình Noãn, Sada-kun mời cô qua, Sada-kun nhờ tôi truyền đạt rằng ngài ấy muốn gặp cô Tình Noãn”“

Bả vai Ôn Tình Noãn run lên, rất nhẹ. Cô ta cố che giấu, ngẩng đầu nhìn người nọ đang kính cẩn đứng ở cửa, gắng hết sức tỏ vẻ khiêm tốn: “Tôi biết rồi, chuyển lời cho Sada-kun, bảo Tình Noãn thay quần áo xong, sẽ đến”.

Khi người nọ rời đi, Ôn Tình Noãn tự giễu chính mình…

Cung kính? Là không gõ cửa, cứ thế mở thẳng cửa, rồi xông vào?

Nhưng dù sao, cô ta đã quen rồi. Trong suốt những năm ở đây, từ sự bất mãn lúc ban đầu, đến việc giận cá chém thớt trong lòng, đến bây giờ cô ta biết rõ… Cô ta chỉ là một con thú cưng của Sada Yamaichiro!

Gọi là thú cưng vẫn còn tốt chán, e rằng trong mắt người của Yamaguch, “cô Tình Noãn” chính là một con chó cái được Sada Yamaichiro nuôi ở sân sau!

Khi chán thì trêu một chút, không cần thì ném sang một bên.

Ôn Tình Noãn nhắm mắt lại… Sao cô ta lại đến nông nỗi này!

Trong suy nghĩ của cô, trừ lúc nhỏ cảnh gia đình bình thường thì cô ta đã sống trong nhung lụa giàu sang hơn mười năm. Cô ta rõ ràng nên sống như một cô chủ nhà thượng lưu, sao lại phải sống như một con thú cưng, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt tên biến thái kia để sống qua ngày.

Cô ta cũng từng được cha mẹ cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa! Cô chủ nổi tiếng nhất thành phố S!

Giờ thì sao?

Giờ thì sao!

Lương Tiểu Ý! Tất cả đều do mày!

Trong nháy mắt, mặt Ôn Tình Noãn từ vẻ tự oán, tự đau lòng, nháy mắt chuyển sang dữ tợn vạn phần.

Bò dậy, cô ta bước đến tủ, mở tủ ra, đứng trước tủ, chọn đi chọn lại. Ăn mặc cẩn thận… Cô ta phải đi lấy lòng tên biến thái kia.

Nào ngờ, trong lúc cô ta tự cho là mình an toàn, mỗi một cử động, mỗi một biểu cảm, đều lọt vào mắt người đàn ông trong phòng kia.

Sada Yamaichiro nhếch miệng, chỉ vào Ôn Tình Noãn trong video, nói với một người cạnh vệ bên cạnh anh ta: “Đã làm gái điếm còn muốn lập đền thờ? Chà, thì ra là như này”

“Sada-kun nói chuyện cao thâm khó lường, thuộc hạ không hiểu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK