Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854

Thật ra Đường Điềm cũng muốn ngăn cản, nhưng một đôi tay không thể chống lại bốn đôi tay, huống chỉ người đối diện với cô ta chính là bốn tên đàn ông cao to lực lưỡng. Rương hành lý bị mở ra, sắc mặt của Đường Điềm đã trắng như tờ giấy.

Từng hộp trang sức bị lấy ra, đến lúc cái hộp cuối cùng bị lấy ra, mặt của Đường Điềm đã không còn một chút máu.

Thứ đặt trong mấy cái hộp trang sức đó là những món trang sức được để trên bàn trang điểm ở trong phòng ngủ của Lương Tiểu Ý. Tối hôm đó sau khi cho Đường Điềm mượn đeo tạm mấy món trang sức này xong, Lương Tiểu Ý hoàn toàn không nhớ đã đặt nó ở đó, hơn nữa Lương Tiếu Ý cũng không hề phòng bị Đường Điềm như phòng trộm.

Mà mấy món trang sức này đều là do Tô Lương Mặc mua, Lương Tiểu Ý cũng chỉ mới đeo được vài lần thì đã ném vào bên trong ngăn kéo của bàn trang điểm rồi. Nhưng giá trị của mấy món trang sức này đều vô cùng đắt đỏ, lần đó khi Đường Điềm chuyển vào ở, lúc mở ngăn kéo ra đã lập tức hoảng hốt khi nhìn thấy đống trang sức ở bên trong.

Đừng thấy Đường Điềm không làm việc gì ra hồn, nhưng thực tế cô ta cực kỳ thích nghiên cứu các loại trang sức và các nhãn hiệu nổi tiếng. Trang sức châu báu ở bên trong toàn là hàng đắt tiền, cho nên lúc ấy hai mắt của Đường Điềm đã bị mê hoặc.

“Tôi…”

“Không lấy?” Lục Trầm hơi cong môi lộ ra một nụ cười mỉa mai, anh ta nói: “May mà cô Đường “không lấy”, chứ nếu lấy thì chắc là dọn hết đồ đạc trong biệt thự của Tô Lương Mặc đi luôn rồi đúng không?”

Lời này của anh ta khiến người ta nghe mà cảm thấy cực kỳ chói tai.

Lục Trầm lại cười mỉa mai thêm một cái rồi xua tay nói: “Cô Đường có thể đi rồi”

Dáng vẻ xua tay này của Lục Trâm trông cực kỳ khinh thường, cứ như anh ta đang đuổi một kẻ ăn xin vào nhà xin cơm đi vậy, Đường Điềm cắn môi.

“Hừi!” Cô ta ngồi xổm xuống sửa soạn lại rương hành lý rồi xoay người rời đi.

Lục Trầm chỉ đứng đó hút thuốc, hút xong một điếu thuốc anh ta mới quay đầu nghiêng người liếc nhìn bóng dáng tươi trẻ thướt tha khuất dần nơi ngã rẽ, sau đó anh ta móc điện thoại ra gọi điện cho Tô Lương Mặc: “Tớ đã “mời” người đi cho cậu rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu đi đâu mời được bà chẵn này về vậy? Tô Lương Mặc, cậu vừa mới dẫn trộm vào nhà đấy. Cô gái này lợi hại lắm nhé, trong hành lý của cô ta có chứa bảy tám hộp trang sức của nhà cậu”

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tô Lương Mặc nghe vậy lập tức phản cảm: “Cô ta cút đi rồi thì tốt, cậu cứ giao những thứ bị cô ta lén mang đi cho thím Trương là được. Đừng nhắc tới người phụ nữ này trước mặt tớ nữa, nếu không nể mặt Tiểu Ý thì tớ đã đá cô ta ra ngoài từ lâu rồi” Anh nhìn mà phiên muốn chết, cả ngày cứ tạo dáng õng a õng ẹo.

Cũng chỉ có cô gái ngốc Tiểu Ý mới không nhìn ra ý đồ của cô em họ này mà thôi.

Mới vừa cúp điện thoại của Lục Trầm thì đã có cuộc gọi đến gọi vào máy của anh.

Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, đầu lông mày của Tô Lương Mặc nhíu lại. Sau khi do dự một giây, anh lập tức bắt máy lên nghe.

“A lô”

Ở đầu dây bên kia thoại không ai lên tiếng.

“Hứa Thần Nhất, tôi biết là cậu” Tô Lương Mặc đi tới trước ban công lẳng lặng nhìn dòng người bé xíu như con kiến thông qua cửa kính, trên khuôn mặt đẹp trai của anh không hề có bất cứ cảm xúc nào, trông cực kỳ bình tĩnh.

Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động, Tô Lương Mặc cầm điện thoại lên, sau đó dùng ngón tay cái thon dài ấn vào nút tắt máy một cách không hề do dự.

Lúc sau điện thoại lại đổ chuông, Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn vào màn hình rồi cúp máy.

Đối phương lại gọi tới, anh vẫn lặp lại hành động lúc trước, cúp máy.

Đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lúc này, Tô Lương Mặc bấm nghe máy, giọng nói trâm ủa anh vang lên một cách dứt khoát: “Cậu có một phút Đầu dây bên kia, Hứa Thần Nhất cầm điện thoại trên tay khẽ khựng lại một lúc, ngay sau đó trong lòng anh ta lại cảm thấy chua xót… Đây đúng là phong cách của người đàn ông kia, vừa đơn giản rõ ràng lại vừa bạo lực… Nhưng đây là thái độ mà anh dùng cho người ngoài, từ khi nào mà anh ta và Tô Lương Mặc đã càng lúc càng xa cách nhau, xa cách đến nỗi coi nhau như người lạ rồi? Hứa Thần Nhất lắc đầu, nở một nụ cười chế nhạo bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK