Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 913

Anh, em thấy cô này nói dối đấy. Nếu đọc sách có thể đông cảm, thế thì hôm qua chắc chản em phải rất đau đó”

“So?

“So, anh ơi, cô giáo dạy chúng ta là bé ngoan thì không được nói dối Cậu vừa nói vừa tháo cặp sách đang đeo trên lưng xuống, cậu rút một quyển sách ra khỏi cặp, cười hì hì đưa cho anh trai mình: “Anh, em có mang sách theo này, nếu cô ấy có thể đồng cảm thật chứng tỏ cô ấy không nói dối, thế thì chúng ta trách lầm người tốt rồi, như vậy thì chúng ta thả cô ấy đi”

Nếu như không thể thì sao?”

“Không thế á” Lương Chi Duy ngây thơ cười hì hì: “Nếu như không thế, vậy để cô ấy thể cảm nhận một lần”. Bạn nhỏ Lương Chỉ Duy cố ý nhấn mạnh: “Nguyên quyển sách đó nha”

Sơ đến tè ra quần!

Đây là cảm nhận trực quan của cậu ấm Lục!

Đôi mắt của anh ta nhìn đến nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt tiếu béo, anh ta văn tưởng cậu em trai Lương Chỉ Duy này chỉ thông minh hơn đứa trẻ bình thường một chút, nhưng nói chung vẫn chỉ là đứa trẻ con mà thôi… Ôi! Giờ anh ta biết sai rồi! Hiếu lầm này thật lớn!

‘Tên nhóc con từ trước đến nay luôn vô hại trong mắt mọi người… Mới là đứa nhóc xấu xa nhất.

Mồm miệng ngọt xớt, thái độ ôn hòa, tâm địa đen tối!

Mụ nội nó!

Nhà họ Tô đều sinh ra thứ quái vật gì vậy?

“Ê, cậu Tô, sau này cậu đừng sinh thêm con nữa? Lục Trầm nghiêm túc cảnh cáo người đàn ông đứng một góc vẫn không nói được lời nào: “Đừng sinh thêm yêu tỉnh nào nữa. Nhân dân toàn thế giới sẽ cảm ơn cậu”

Ôn Tình Noãn bị cậu nhóc nhét vào tay một quyển các loại cực hình thời Mãn Thanh, cô ta không chịu nhìn, lại có người lấy ngón tay banh mắt cô ta, sắc mặt cô ta trắng bệch, môi run run… Đọc mỗi một chữ trong quyến sách này, trái tim cô lại run thêm một chút Cô ta cố gắng biểu hiện ra bản thân có thể đông cảm với nó, dù chảy ra một giọt nước mắt cũng được, nhưng nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào của cô ta lại như bị chặn lại, không rơi nổi một giọt, khóe mắt khô khốt Quyển sách không dày, thực tế cũng không có ai bắt cô ta phải xem, người đứng phía trước giúp cô lật sách vô cùng nhanh.

Không bao lâu, sách lật tới trang cuối cùng.

“Cô có thấy đông cảm không?” Tiếng nói trẻ con mềm mại vô cùng êm tai, nhưng lúc này qua tai Ôn Tình Noãn lại như âm thanh của địa ngục. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh ơi, làm thế nào bây giờ, cô này nói dối đó, cô ấy không thế dị năng đồng cảm với nội dung trong sách ấy, Chúng ta giúp cô ấy nha”

Lục Trầm đối diện với khuôn mặt mập mạp vô hại của bạn nhỏ Lương Chỉ Duy, trên đó viết mấy chữ to: “Minh đang làm chuyện tốt mình đang giúp người khác”, anh ta lại một lần nữa oán thầm người nhà họ Tô không có một ai là kẻ hiền lành, anh ta mù hay sao mà lại nhìn ác ma thành thiên sứ vậy?

Tô Lương Mặc vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng: ‘Muộn rồi, tôi dẫn bọn trẻ về nhà. Chuyện “giúp đỡ’ này không cần hai đứa đích thân ra tay, sẽ có người thay hai đứa làm” Nói cho cùng anh vẫn lo bọn trẻ còn quá nhỏ, không muốn để hai đứa tiếp xúc đến thế giới máu tanh từ sớm như vậy, mà hình ảnh tiếp theo cũng không hay ho gì cả.

Lương Chỉ Hoành cúi đầu, lông mi dài che lấp những suy nghĩ sâu xa trong đáy mắt cậu bé… Có lẽ, cậu cũng đoán được ý đồ của người bố trên huyết thống này.

Trong lòng có một chút không tin tưởng, một chút không cam lòng, một chút hận thù… Ngấng đầu lên, cậu ngửa mặt đối diện với phiên bản lớn của bản thân, trong mắt Lương Chỉ Hoành có vô vàn phức tạp không cất lên lời, lại chỉ thốt lên một tiếng nhẹ nhàng: “Được”

Một chiếc xe, bốn người, hai lớn hai nhỏ, Tô Lương Mặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỗ ngồi đôi phía sau để lại cho hai anh em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK