• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ước chừng qua nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước một lầu các cao lớn.

Lầu các có chín tầng, chung quanh tràn ngập khí tức trận pháp.

Đứng ở dưới chân, thậm chí khó mà thấy rõ đỉnh cao nhất.

Cốc Vạn Tâm đi xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu.

Khiêng đồ vật xuống, chúng ta đi vào.

Một lát sau, Cốc Vạn Tâm đi vào trong một căn phòng rộng lớn.

Ở ngay phía trước, một lão trung niên tràn ngập uy nghiêm, ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm lấy một bản gỗ, đang cẩn thận liếc nhìn.

Mà ở vị trí bên cạnh, một thanh niên mi thanh mục tú (xinh đẹp), đang ung dung thư thả uống nước trà.

Bái kiến La Chủ Sứ.

Cốc Vạn Tâm cung kính nói.

Vị trung niên này, chính là các chủ Vạn Bảo Các Túc Thành, La Thanh.

Nhưng, bên trong Vạn Bảo Các, hắn có một chức vị khác, Chủ Sứ.

Vạn Bảo Các vô cùng khổng lồ, trải rộng khắp đại lục, trong nội bộ của nó, có đặc biệt phân chia chức vị: Chấp Sự, Chủ Sứ, Phó Sứ, Các Chủ Các Loại.

Nghiêm túc mà nói, trong vòng chức vị cao, địa vị của các chủ là thấp nhất.

Vị La Chủ Sứ ở Túc thành này, quản lý mười thành trì lớn nhỏ bao gồm thành Vân Tiêu ở bên trong.

La Thanh đặt xuống sổ sách trong tay, ngẩng đầu lên nói:

Là Cốc các chủ? Ta thế nhưng đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua ngươi.

Cốc Vạn Tâm chắp tay:

Chức vụ bận rộn, mong rằng La Chủ Sứ thứ lỗi.

Ha ha ha...

Bỗng nhiên, một trận tiếng cười truyền tới từ phía bên cạnh.

Không mặt mũi đến cứ việc nói thẳng thôi, thành Vân Tiêu là nơi thâm sơn cùng cốc, có công vụ gì bận rộn?

Nói chuyện chính là vị trẻ tuổi kia, hắn kiêu ngạo, chân bắt chéo, tùy ý đánh giá Cốc Vạn Tâm.

Cốc Vạn Tâm lập tức trầm mặt xuống, người trẻ tuổi này, chính là một trong những người năm đó vũ nhục nàng vô cùng tàn nhẫn.

Tên là Tống Sương.

Chuyện này không liên quan tới ngươi, Tống các chủ.

Cốc Vạn Tâm nói.

Tống Sương lại cười một trận lỗ mãng:

Vạn Tâm, chỉ sợ ngươi lập tức sẽ phải gọi ta là Tống phó sứ mới đúng.

Cốc Vạn Tâm không có lên tiếng, nhìn La Thanh một chút.

La Thanh cười một cái nói:

Không sai, mấy năm này Tống Sương mang đến không ít ích lợi cho Vạn Bảo Các, ta dự định đề bạt hắn lên làm phó sứ. Đến lúc đó, hắn sẽ thay thế ta quản lý thành Vân Tiêu.

Cốc Vạn Tâm lập tức mở to hai mắt nhìn.

Để Tống Sương tới quản lý thành Vân Tiêu?

Hai người bọn hắn vốn là có thù hận, nếu thật nếu như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không sống yên lành được!

La chủ sứ, chuyện này chỉ sợ không ổn đâu!

Cốc Vạn Tâm sốt ruột nói.

La Thanh vuốt hạt châu trong tay, lạnh nhạt nói:

Ngươi là đang chất vấn quyết đoán của ta?

Cốc Vạn Tâm ngẩn người, vội vàng nói:

Không không không, Vạn Bảo Các từ trước đến nay đều dùng công tích nói chuyện, ta làm sao dám chất vấn lựa chọn của ngài. Ta chẳng qua là cảm thấy, thành Vân Tiêu hoàn toàn có thể độc lập tự chủ, không cần lại phái xuống tới một vị phó sứ.

Thật nực cười!

Tống Sương khẽ cười nói:

Cốc Vạn Tâm ngươi ba năm không trở về Chủ Các, thu nhập hàng năm càng lác đác không có bao nhiêu, thậm chí ngay cả thành trì cấp 1 cũng không bằng. Ngươi dựa vào cái gì nói có thể độc lập tự chủ?

Ta...

Cốc Vạn Tâm vừa mới chuẩn bị phản bác, lại bị La Thanh cắt đứt.

Cốc các chủ, mặc dù thành Vân Tiêu không phồn hoa, nhưng cũng là một tòa chủ thành nhỏ, mấy năm gần đây, cách làm việc của ngươi thật sự là không thể nói được. Mà Tống các chủ ở thành Hoàng Diệp, lợi nhuận hàng năm đều có thể thu vào gần chục tỷ linh thạch, để hắn tới quản lý thành Vân Tiêu, đối với ngươi mà nói cũng là một cơ hội tốt để học tập.

La Thanh từ tốn nói.

Trong lòng của Cốc Vạn Tâm dần dần trở nên lạnh lẽo.

Rất rõ ràng, hai người kia đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.

Không sai, mấy năm này thành tích của nàng cũng không tốt, nhưng kỳ thật mọi người đều biết, đó là do bị nơi nàng quản lý điều kiện hạn chế.

Thành Vân Tiêu vốn cũng không giàu có, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, thu nhập hàng năm cũng chỉ có thế, làm thế nào cũng vô dụng.

Mà thành Hoàng Diệp chính là nơi có diện tích mấy chục ngàn dặm, gần bằng tòa đại chủ thành như Túc Thành.

Trong thành thế gia đông đảo, ngoài thành khắp nơi đều là tông môn, tranh đấu vô cùng tấp nập.

Có tranh đấu, tự nhiên là sẽ có lượng lớn nhu cầu tài nguyên.

Nói thật, lợi nhuận hàng năm chục tỷ, nàng cũng có thể làm.

Hiện tại, La Thanh muốn đặt thành Vân Tiêu với thành Hoàng Diệp chung một chỗ so sánh, nếu như nói không có lòng riêng, đánh chết nàng đều sẽ không tin.

Nhưng nghĩ đến cũng là, nếu như La Thanh với Tống Sương ở giữa không có bí mật, làm lại để hắn đến thành Hoàng Diệp làm Các chủ Vạn Bảo Các chứ?

Lần này, bọn hắn là đang nhắm vào mình.

Nhưng Cốc Vạn Tâm sẽ không dễ dàng lùi bước.

- La chủ sứ, nếu như ta thật chênh lệch quá lớn với Tống Sương, vậy ta không có bất cứ ý kiến gì đối với sự sắp xếp của ngài. Chỉ nhưng...

Cốc Vạn Tâm ra hiệu cho Mạc Cầu, hắn ngầm hiểu, mang túi trữ vật với một khối ngọc giản cầm đi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK