• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm! Lại thêm một tiếng, nện ở dưới chân.

Chính là tên tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh cuối cùng!

Sắc mặt của hắn ta tràn đầy kinh ngạc, kinh hoảng, nửa người trên trần truồng, phía dưới cũng chỉ có một tấm màn che vô cùng đáng thương.

Từ trên người hắn ta ẩn ẩn tán phát ra loại khí tức nhìn là có thể biết được, gia hỏa này hiển nhiên đang làm một ít việc khó nói.

Sau đó hắn đang làm, thì bị Diệp Tùy Phong trực tiếp chộp tới.

Loại thủ đoạn này, đơn giản... Thật là đáng sợ!

Cốc Vạn Tâm nhìn bóng lưng Diệp Tùy Phong, trong thoáng chốc, thân hình người đàn ông trước mặt này, đã cao lớn đến đỉnh thiên lập địa, ngay cả nhìn đều nhìn không thấy bờ.

Đủ chưa?

Diệp Tùy Phong lạnh lùng nhìn về bọn hắn, chậm rãi nói:

Các ngươi tham lam độc ác, công nhiên tập kích nòng chủ sự quan trọng của tộc ta, dẫn đến toàn thân hắn gân mạch đứt từng khúc, sắp mất mạng. Ta, lấy thân phận gia chủ Diệp gia, phán xử các ngươi chết.

Nói xong, Diệp Tùy Phong hơi nâng tay lên, trong ánh mắt hoảng sợ của mấy người này, lấy chưởng làm đao, quả quyết vung xuống.

Phốc phốc!

Bốn cái đầu lâu, nương theo máu tươi nóng hổi, cao cao ném bay ra ngoài, ùng ục ục lăn xuống Vạn Bảo Các, ngã trên đường trong đám người vây xem.

A….A………A!

Quần chúng vây xem bị giật nảy mình, sau khi nhìn rõ đầu của ai, càng thêm rùng mình, nhanh chóng tan tác như chim muông, sợ mình bị tai bay vạ gió.

Mà Diệp Tùy Phong, sau khi giết chết Tống Sương với bốn tên cầm đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía La Thanh.

Cuối cùng, La Thanh nhịn không được, lớn tiếng bảo:

Tiền bối, hành động của bọn hắn,ta hoàn toàn không biết rõ, ta cũng là sau đó mới biết. Nếu sớm biết, ta tuyệt đối sẽ ngăn cản bọn hắn, thật! Cầu ngài tha cho ta!

Hắn ta rất sợ.

Vị gia chủ Diệp gia trước mặt này, tu vi thâm bất khả trắc, với lại ra tay dị thường quả quyết, nói giết là giết.

Hắn ta thật không muốn bởi vì Tống Sương ngu xuẩn, lại hi sinh tính mạng của mình.

Diệp Tùy Phong không nói gì, chỉ vẫy tay, một chiếc nhẫn trơn bóng, từ trong ngực La Thanh chậm rãi bay ra.

Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn kia, sắc mặt của La Thanh lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.

Tang vật ngay trong ngực của hắn ta, thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Kiểm tra một chút, đồ vật bên trong đều có đủ không?

Diệp Tùy Phong đưa chiếc nhẫn cho Cốc Vạn Tâm.

Nàng vội vàng gật đầu, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn.

Bọn hắn đã xóa đi Tinh Thần lạc ấn của ta.

Nàng hừ một tiếng, sau đó cẩn thận kiểm tra một phen, khẽ gật đầu với Diệp Tùy Phong.

Diệp gia chủ, đều ở nơi này, xem ra bọn hắn còn chưa kịp sử dụng.

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.

Sau đó, hắn lần nữa nhìn về phía La Thanh.

Thế giới này, mỗi người đều có lòng tham, ta có thể hiểu được. Nhưng, sai lầm của ngươi, chính là chọc tới ta.

Ánh mắt của Diệp Tùy Phong ngưng lại, hai đạo dao mang, trong nháy mắt như không có vào trong não La Thanh.

La Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi, theo ánh mắt của hắn ta chảy ra.

Cứ như vậy trong một cái chớp mắt, kinh mạch toàn thân La Thanh toàn bộ đứt gãy, đan điền hóa thành bột mịn, ngay cả thần hồn, cũng bị chém mất một nửa.

Hắn, đã hoàn toàn biến thành một tên phế nhân.

Trên mặt La Thanh hiện ra tuyệt vọng như đã chết.

Hai mắt của hắn ta vô thần, có chút há miệng, âm thanh khàn khàn.

Diệp Tùy Phong... Ngươi làm việc bá đạo như vậy, nhất định sẽ nhận lấy trừng phạt. Ngươi sẽ không biết, phía sau Vạn Bảo Các, đến cùng ẩn giấu sức mạnh khủng bố cỡ nào. Ngươi, với gia tộc của ngươi, tuyệt đối trong tương lai không lâu, sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử. Tất cả mọi việc đều vì ngươi mà thành.

La Thanh nói xong, máu tươi trong miệng cũng tràn ra.

Diệp Tùy Phong lạnh lùng nhìn về hắn ta, bỗng nhiên cười một tiếng.

Đánh tiểu nhân, cường giả dí tới?

Ha ha, ta thích nhất nội dung cốt truyện như vậy. Ta cho ngươi một cơ hội, nhanh liên hệ với tổ tông của ngươi, hoặc tổ tông của tổ tông của ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ cùng bọn hắn hảo hảo nói chuyện tâm tình.

Diệp Tùy Phong thả bớt áp lực trên người La Thanh.

Hắn ngược lại muốn xem xem, La Thanh đến cùng sẽ tìm đến hạng người gì.

Vừa vặn áp chế!

Miễn cho về sau lại có phiền toái tới tìm tới, hắn cũng không có nhiều thời gian bồi loại người này chơi đùa.

Ngươi sẽ phải hối hận!

La Thanh như đang gào thét.

Ngươi mau gọi.

Diệp Tùy Phong từ tốn nói.

Không cần kêu, ta đã tới.

Bỗng nhiên, một âm thanh ôn nhuận truyền tới.

Đó là một thanh niên phong thần như ngọc, người mặc trường bào màu tím, cầm trong tay một cây quạt trắng noãn.

Hắn nhẹ nhàng rơi vào bên người La Thanh.

Diệp Tùy Phong đưa ánh mắt quay đầu sang, người thanh niên này nhìn vào cũng có chút khí độ.

- Ngươi là tổ tông của hắn, hay là tổ tông của tổ tông của hắn?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK