• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe mắt của nam nhân trung niên run rẩy.

- Tiểu tử thúi, trên đời không hiếm chuyện lạ!

Hắn một lại nói tiếp, lại đưa ánh mắt nhìn về phía trên lôi đài.

Cái kia Diệp Hiểu Hiểu, như cũ đang đùa bỡn lấy Đường Doanh Doanh.

Mỗi một lần nhảy vọt, trên tay đều sẽ nhiều một kiện đồ vật.

Có đôi khi là quần áo, có đôi khi là đeo sức.

Đường Doanh Doanh, chỉ còn lại áo ngoài.

- Diệp Hiểu Hiểu, ngươi quá phận rồi!

Đường Doanh Doanh đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Diệp Hiểu Hiểu cong cong miệng:

- Ừ, không đùa ngươi nữa, đừng tức giận mà.

Nói xong, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu màu lam, ném về Đường Doanh Doanh.

Đường Doanh Doanh lách mình tránh thoát, nhưng quả cầu này bỗng nhiên rơi xuống bên cạnh nàng rồi nổ tung.

Một vòng tròn màu lam nhạt, quấn quanh ở trên người nàng.

- Hãy ngủ đi~

Diệp Hiểu Hiểu nói xong, con mắt của Đường Doanh Doanh đảo một vòng, nằm trên mặt đất, nằm ngáy o o.

Mọi người nhất thời choáng váng, đây là bình thường, còn muốn khiến người khác rơi vào giấc ngủ thì sao?

Loại thủ đoạn này, khiến phe mình có được bao nhiêu lợi ích...

Diệp Hiểu Hiểu thấy chiêu thức của mình có hiệu quả, nhảy nhót đi đến bên người Đường Doanh Doanh, nhìn mặt nàng ta ngủ say.

- Hiểu tiên tử, xin thủ hạ lưu tình, ta thay nàng ấy nhận thua.

Lúc này, dưới lôi đài, Đường Thiếu Khanh chắp tay khẩn cầu.

Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng:

- Miệng vẫn rất ngọt. Vậy quên đi.

Con ngươi nàng đảo một vòng, không biết từ nơi nào mò ra được một cây bút rực rỡ màu sắc, nhắm ngay mặt Đường Doanh Doanh, vẽ lên mặt nàng ta thành mặt mèo.

Sau đó, vỗ tay phát ra tiếng, Đường Doanh Doanh ưm một tiếng, tỉnh lại từ bên trong giấc ngủ say.

Đường Thiếu Khanh vội vàng tiến lên, bắt đầu đỡ nàng ta xuống.

- Ta đây là thế nào?

Mặt mũi Đường Doanh Doanh tràn đầy nghi hoặc.

- Không có việc gì, chúng ta...

Đường Thiếu Khanh nói xong, bỗng nhiên trông thấy mặt của Đường Doanh Doanh, kém chút cười phun ra ngoài.

- Chúng ta thua, đi thôi.

Nhưng hắn vẫn là nhịn được.

- Nhớ kỹ, đừng ngẩng đầu...

Sau khi Đường Doanh Doanh đi, Cốc Vạn Tâm tuyên bố Diệp Hiểu Hiểu chiến thắng.

Cuối cùng, chỉ còn lại Lý Nhiên Lý gia.

Không đợi bắt đầu, hắn đã cuống quít lựa chọn nhận thua.

Không có cách nào khác, mấy người kia của Diệp gia, thật đã dọa hắn.

Đến tận đây, so tài thành Vân Tiêu, dùng một phương thức kết thúc sớm khiến tất cả mọi người cũng không nghĩ tới.

- Diệp gia, mười trận chiến toàn thắng! Vì năm người Đường gia đều thua, Lý gia chỉ còn lại một mình Lý Nhiên có thể chiến đấu, còn lại không phải chết chính là trọng thương, cho nên, vị trí thứ hai là Đường gia, Lý gia đứng ở cuối cùng.

- Ha ha, hai vị gia chủ, chúng ta tiếp theo nói chuyện phân chia tài nguyên.

Diệp Tùy Phong vừa cười vừa nói.

Mặt của Lý Lưu Tô âm trầm, nhìn một chút Đường Chính.

Đường Chính khẽ gật đầu.

Sau một lát, Lý Lưu Tô đứng dậy.

- Diệp Tùy Phong, lần này so tài của thành Vân Tiêu, thật sự là có chút hoang đường!

- Ta cho rằng, hiệp nghị giữa ba đại gia tộc nên thay đổi!

- Tự do! Sao có thể dựa vào kể địch ban phát! Tự do chính là bản thân mình giành lấy!

…………..

Ở vị trí cao nhất trên đấu trường.

Vẻ mặt Lý Lưu Tô âm trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong.

- Dùng mấy người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa đã muốn quyết định tương lai hai năm sau của gia tộc, thật sự là quá ngu xuẩn.

- Cho nên, ta cho rằng từ hôm nay trở đi, chúng ta nên hủy bỏ quy định này!

- Đường huynh, ngài cảm thấy thế nào?

Đường Chính khẽ gật đầu, nói:

- Cũng có chút đúng.

- Ba đại gia tộc chúng ta quản lý khu vực xung quanh thành Vân Tiêu, trách nhiệm trọng đại.

- Cho nên, tốt nhất có thể cân nhắc thực lực tổng hợp của mỗi gia tộc để phân chia tỉ trọng.

Vẻ mặt hắn thành thật suy tư.

Hiển nhiên, hai người bọn họ đã sớm đạt thành hiệp nghị.

Cho dù chiến đấu hôm nay không phải kết quả hiện tại thì chỉ sợ cũng phải nói ra.

Diệp Tùy Phong sờ lên cái cằm.

Vốn dĩ, mục đích ban đầu của so tài thành Vân Tiêu là vì đốc xúc người trẻ tuổi của ba đại gia tộc cố gắng tu luyện, cùng nhau tiến bộ.

Không thể không nói, biện pháp này thật sự rất thông minh.

Nhưng bây giờ, Lý Lưu Tô và Đường Chính đã dần quên dự tính ban đầu.

Khi bọn hắn đưa ra, phân chia lợi ích dựa theo thực lực tổng hợp của gia tộc, Diệp Tùy Phong không khỏi yên lặng.

- Nghĩ thầm, còn có chuyện tốt cỡ này à?

- Ừm, ta cũng đồng ý với suy nghĩ của các ngươi.

Diệp Tùy Phong nói.

Lý Lưu Tô ngẩn người, hắn tưởng dựa vào tính cách bộp chộp của Diệp Tùy Phong, chắc chắn sẽ nóng nảy.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Hắn ta nhịn không được hỏi lại lần nữa.

- Không sai.

Diệp Tùy Phong nói.

Đạt được đáp án khẳng định, lông mày Lý Lưu Tô hơi giãn ra, nói:

- Coi như ngươi thức thời.

- Tốt, vậy chúng ta bây giờ cũng nên lập một bản dự thảo trước. Nếu bàn về thực lực, không hề nghi ngờ, Đường lão huynh là mạnh nhất, tiếp theo là Lý gia chúng ta, cuối cùng là Diệp gia ngươi, cho nên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK