• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Diệp Tùy Phong lần nữa giẫm một cước trên thân Tống Sương, linh lực cuồng bạo trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể Tống Sương, trắng trợn phá hư ở trong đó.

Kinh mạch, đan điền, xương cốt, đều bị hắn trực tiếp toàn bộ phá vỡ!

- A…a….a

Tống Sương phát ra tiếng rống thống khổ, máu tươi tràn đầy mặt mũi.

La Thanh đứng ở một bên nhìn bộ dạng của hắn ta, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Hắn chần chờ mở miệng nói:

- Các... Các hạ, ngươi có thể từ từ nói chuyện...

Diệp Tùy Phong nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái.

- Ngươi là ai, cũng dám gọi ta là các hạ?

Dứt lời, hắn hướng về phía trước phóng ra một bước.

Một cỗ khí thế khủng bố trong nháy mắt bao phủ trên đỉnh đầu La Thanh, ngay sau đó, ầm vang bộc phát!

Ầm ầm!

Năng lượng khổng lồ, lấy Diệp Tùy Phong làm trung tâm, trực tiếp nổ tung.

Dù cho căn phòng có tầng tầng trận pháp bảo vệ, lúc này tựa như một lớp giấy, trong nháy mắt vỡ vụn.

Đất đá tung toé, mảnh vụn gỗ bay tứ tung!

Kiến trúc tầng cao nhất Vạn Bảo Các, trực tiếp nổ thành bột phấn, biến thành một cái sân không mái che.

- Trời ơi, trời sụp rồi!

- Đây là tình huống gì!

- Mọi người chạy mau!

Dưới lầu có thật nhiều tu sĩ với khách nhân tới mua thương phẩm, bị trận bạo tạc này xuất hiện bất ngờ này làm cho giật mình kêu lên, nhao nhao thất kinh, chạy khỏi Vạn Bảo Các.

Dáng vẻ vô cùng kinh sợ nhìn lên cái sân lộ thiên phía cao.

Phía trên tầng đó, toàn thân La Thanh đều đang run rẩy.

Thật là đáng sợ!

Cỗ năng lượng vừa rồi kia, nếu đánh vào hắn, sợ rằng hắn sẽ trong nháy mắt bốc hơi, thịt nát xương tan!

- Tống Sương, ngươi đến cùng đã trêu chọc dạng nhân vật gì!

- Diệp gia chủ, hắn chính là chủ sứ đại nhân của chúng ta, cũng là cữu cữu của Tống Sương.

Cốc Vạn Tâm nhẹ giọng nói.

Diệp Tùy Phong liếc nhìn tới:

- Ngươi cũng có phần.

La Thanh trừng tròng mắt, vội vàng gấp giọng bảo:

- A không, ta với Tống Sương ở giữa không có...

Nhưng Diệp Tùy Phong cũng không có chờ hắn nói xong, đưa tay đè ép, La Thanh chỉ cảm thấy như có một tòa Thần Sơn đập vào trên người mình, lập tức miệng phun máu tươi, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

- Ai dám gây chuyện ở Vạn Bảo Các!

Bỗng nhiên, một cỗ khí tức cường đại bộc phát ra từ dưới tầng chót Vạn Bảo Các.

Một lão giả mặc áo bào tím, chậm rãi bay lên.

Sắc mặt lão nghiêm nghị, khí chất phi phàm.

Đó là khí thế củac cảnh giới Hóa Thần!

Nhưng Diệp Tùy Phong chỉ dùng một ánh mắt để lão ta kém chút tiểu trong quần.

- Là ta, ngươi có thể làm khó dễ được ta?

Diệp Tùy Phong từ tốn nói.

- Tiền bối, chuyện gì cũng từ từ nói!

Lão giả cấp bậc Hóa Thần vội vàng ôm quyền, nói.

Diệp Tùy Phong tròng mắt.

- Trước tiên quỳ xuống.

………..

Vạn Bảo Các Túc Thành, là một trong hai kiến trúc đặc sắc nhất trong thành.

Nó tổng cộng có cao bảy tầng, chung quanh có trận pháp vờn quanh.

Đặc biệt là trời vừa tối mấy tầng, trên cùng, sẽ phát ra ánh sáng màu tím mông lung, cực kỳ quý khí.

Nhưng vào hôm nay, tầng cao nhất đã trực tiếp bị người ta đánh nát tan.

Gỗ vụn với mảnh ngói ầm vang nổ tung, rơi lả tả trên đất.

Một người lạnh nhạt đứng thẳng, mà mấy vị đại nhân vật ở Vạn Bảo Các, hình như đều toàn bộ thần phục dưới chân hắn, quỳ xuống ở trước mặt của hắn.

- Cuối cùng là người nào, chẳng lẽ là đại nhân vật cấp bậc càng cao hơn của Vạn Bảo Các?

- Ngươi thật ngu ngốc, nếu là người một nhà sẽ phá hủy nhà của mình? Kia rõ ràng là có thù với Vạn Bảo Các!

- Ông trời của ta, chẳng lẽ hắn không biết, nước phía sau Vạn Bảo Các, sâu đến đáng sợ à, cũng dám cường thế làm như vậy!

Mọi người nhỏ giọng nghị luận, nhao nhao sinh ra tò mò với người mặc bộ áo trắng kia.

- Hắn đến tột cùng có gì ỷ vào?

Chỗ dựa duy nhất của Diệp Tùy Phong, chính là mình.

Trên thế giới này, ai đều khó có khả năng là đối thủ của hắn, Thiên Vương lão tử tới cũng không được.

- Tiền bối...

Lão giả có tu vi Hóa Thần của Vạn Bảo Các, hai đầu gối quỳ xuống đất, sợ hãi nhìn Diệp Tùy Phong.

- Ta chưa cho ngươi nói chuyện, im lặng.

Diệp Tùy Phong từ tốn nói, lập tức nắm lại bàn tay, ba chuỗi nhân quả màu xám từ trong tay bay ra.

Hai đạo trôi dạt đến tầng dưới Vạn Bảo Các, một đạo còn lại trôi về hướng phía chân trời xa xôi.

- Dù chạy xa, cũng vô dụng.

Diệp Tùy Phong cười lạnh, nắm chặt nắm đấm.

Lập tức, hai tiếng kinh hô từ dưới chân truyền đến.

Soạt! Một tiếng, vách tường tầng dưới trực tiếp xuất hiện một cái động lớn, hai bóng dáng đangg hối hả hướng về phía trên phóng đi.

Nương theo tiếng kêu thảm thiết này, bọn hắn hung hăng ngã trên sàn nhà, cùng một chỗ với nhóm Tống Sương b, hốt hoảng quỳ xuống đất.

Sau khi Cốc Vạn Tâm thấy rõ mặt mũi của bọn hắn, lập tức mở to hai mắt nhìn.

Hai người kia, chính là người tập sát Diệp Tùy Hổ!

Nhưng vì sao chỉ có hai tên, lúc ấy ngoại trừ Tống Sương, còn có ba đại tu Nguyên anh kỳ.

Khi nàng đang cảm thấy nghi ngờ, một âm thanh hoảng sợ truyền đến từ phía trên bên cạnh.

Ngắm mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy một bóng đen rất nhỏ chính là một đạo mũi tên màu xám cuối cùng trong tay Diệp Tùy Phong, hung hăng bay tới trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK