• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi xa, trên bàn tiệc Diệp gia.

Diệp Hoàng nhìn cha trên đài cao, trên mặt tràn đầy hướng tới và tự hào.

- Đó chính là cha của nàng!

- Ta là con gái của Diệp Tùy Phong!

Mà những người khác cũng đầy phấn chấn.

Diệp Tùy Phong chính là Định Hải Thần Châm trong lòng bọn họ!

Về phần người hai gia tộc Lý Đường, bao gồm cả những cường giả cảnh giới Kim Thân trở lên, toàn bộ đều đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Bọn quá sợ hãi, không cách nào làm ra chút động tác.

- Là chính các ngươi nói, đây là một thế giới cường giả vi tôn.

Diệp Tùy Phong ngồi thẳng người, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Lưu Tô, cúi đầu nhìn xuống hắn.

Lý Lưu Tô còn chưa chết, hắn ta gian nan quay đầu, nhìn Diệp Tùy Phong chặn lại ánh nắng, trong mắt tràn đầy sợ hãi vô tận.

- Vì sao, vì sao hắn lại mạnh như vậy?

Lý Lưu Tô hối hận, hắn ta hối hận đã đánh chú ý với Diệp Tùy Phong.

Loại tồn tại này căn bản cũng không phải là Lý gia có thể chọc nổi.

- Tha... Tha...

Lý Lưu Tô há miệng muốn nói, hắn ta muốn cầu xin Diệp Tùy Phong nhưng cũng đã khó mà nói một câu đầy đủ.

- Đã chậm rồi.

Diệp Tùy Phong lạnh lùng nói.

Hắn, có thể làm chuyện nhân từ.

Nhưng hắn, không phải là hạng người nhân từ.

Khi Lý Lưu Tô dùng con gái để uy hiếp mình, vận mệnh của Lý gia đã định.

Diệp Tùy Phong ngồi xổm xuống.

- Nếu như hôm nay ta nằm trên mặt đất, ngẫm lại xem, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?

- Ha ha, thật ra ngươi sớm đã muốn chém ta thành muôn mảnh đúng không?

Hắn mở ra tay cầm, một giọt máu tươi của Lý Lưu Tô bỗng nhiên bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Tùy Phong.

Huyết châu có chút xoay tròn, chìm chìm nổi nổi.

Ở trên tay Diệp Tùy Phong, nó giống như vật sống.

Nương theo hắn hô hấp, một vòng ánh sáng mông lung quanh quẩn ở xung quanh, yêu dị mà mỹ lệ.

- Thì ra ngươi không nói sai, lực lượng nơi này thật đúng là chỉ có một phần ba của Lý gia.

Diệp Tùy Phong nói, trong con mắt hơi lấp lóe lên tia sáng đỏ, làm cho Lý Lưu Tô cảm thấy lạnh thấu xương.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Lý Lưu Tô cũng ráng rặn ra âm thanh.

- Ngươi muốn nhìn không?

Diệp Tùy Phong đưa bàn tay tới gần Lý Lưu Tô, giọt máu kia phóng đại vô hạn trong mắt hắn.

Vô số hình tượng nhỏ bé, nhưng hắn có thể thấy rõ ràng.

Hắn nhìn thấy, Lý Kỳ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Hắn nhìn thấy, con cháu Lý gia đang tranh chấp với người khác ở đầu đường.

Hắn nhìn thấy, dưới mặt đất của Lý gia có hai vị lão tổ còn đang ngủ say bế quan.

Hắn nhìn thấy mình nằm dưới đất, nhìn thấy tất cả huyết mạch Lý gia.

- Không... Không!

Lý Lưu Tô chưa nghe nói qua loại thủ đoạn này, nhưng hắn ta ẩn ẩn hiểu rõ, Diệp Tùy Phong đến tột cùng muốn làm gì.

- Là ta sai rồi, ta sai rồi!

Hai hàng máu chảy ra từ trong hốc mắt Lý Lưu Tô.

Hiện tại, trong lòng hắn ta chỉ có vô tận hối hận.

Vô số lần, hắn ta từng khuyên bảo hậu bối của mình, nhất định phải cẩn thận, nhất định phải ổn thỏa, thăm dò nội tình kẻ địch rồi mới tính kế, để tránh đúc thành sai lầm lớn.

Nhưng hôm nay, hắn ta lại bởi vì khinh thường Diệp Tùy Phong mà lại phạm vào sai lầm vĩnh viễn cũng không có cơ hội bù đắp.

Lý Lưu Tô và Diệp Tùy Phong đối mặt, trong mắt chỉ có vô tận cầu khẩn.

- Gặp lại.

Không phải tất cả cầu khẩn đều tìm được kết quả mình mong muốn.

Huyết châu trong lòng bàn tay Diệp Tùy Phong bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng xoay tròn, bắn ra vô tận tia sáng.

Lý Lưu Tô trơ mắt nhìn, khi nó xoay tròn đến cực hạn nào đó, đột nhiên ầm vang nổ tung!

Tất cả hình tượng giống như chiếc gương, toàn bộ vỡ vụn!

Đầu đường thành Vân Tiêu, một con cháu tuổi trẻ của Lý gia đang tươi cười đắc ý, mà người vừa rồi tranh chấp với hắn ta thì đang ngồi dưới đất, miệng phun máu tươi.

Không hề nghi ngờ, hắn ta lại một lần nữa dựa vào gia tộc cường đại, thắng được lần tranh đấu này.

Nhưng đột nhiên, hắn nhíu mày, cảm giác được thân thể của mình giống như xảy ra một ít dị thường.

Một mạch máu mảnh khảnh xuất hiện ở trên mặt.

Hắn ta lảo đảo quay người, nhìn xung quanh.

Nhưng mọi thứ trước mắt hắn ta đã biến thành một mảnh màu huyết hồng.

- Ta...

Hắn ta muốn nói gì, nhưng đột nhiên xuất hiện cảm giác hôn mê làm cho mắt hắn ta tối sầm lại, sau đó ngã xuống đất, triệt để mất đi ý thức.

Mạch máu màu đỏ trên mặt dần dần tối sậm lại, cuối cùng, một mảnh đen kịt!

Người hầu xung quanh vội vàng tiến lên, bắt đầu giúp đỡ hắn ta.

Nhưng lại phát hiện, hắn ta đã hoàn toàn không có sinh cơ.

Cảnh tượng như vậy đều đang diễn ra trong thành Vân Tiêu, trong phạm vi quản lý của thành Vân Tiêu, thậm chí trong một ít thành trì xa xôi khác.

Tất cả người có huyết mạch Lý gia hoặc có quan hệ với Lý gia thành Vân Tiêu, trong mấy hơi thở đều toàn bộ chết hết!

Trong đấu trường Đằng Vân, Lý gia ngồi trên ghế, hoàn toàn tĩnh mịch.

Trên đài cao, Lý Lưu Tô tận mắt nhìn hết hình tượng này đến hình tượng khác lần lượt vỡ nát.

Trong mắt hắn ta chứa huyết lệ, nhìn lên bầu trời.

- Ôi không!!

Hắn ta dùng hết khí lực sau cùng, gào thét một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK