• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có mệt hay không?

- Các ngươi nói, đều quá đúng.

Diệp Tùy Phong đứng dậy, chậm ung dung đi đến mép khán đài, con mắt nhìn ra phương xa.

- Thật ra, cho tới nay, ta đều hiểu, mỗi thế giới đều là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn con tôm, con tôm ăn hơi trùng.

- Ta cũng không phải yêu thích thế giới như vậy.

- Nhưng nói như thế nào đây, mỗi người đều khác nhau, có khác nhau thì sẽ có tương đối; có so sánh thì sẽ có tranh đấu; có tranh đấu thì sẽ có mạnh yếu.

- Tình huống tốt nhất vẫn là cường giả chế định quy tắc, kẻ yếu tuân thủ quy tắc.

- Như vậy, mạnh yếu mới có thể cùng tồn tại.

Diệp Tùy Phong xoay người lại:

- Các ngươi, thật nói rất đúng.

Trên mặt Lý Lưu Tô lộ ra nụ cười lạnh:

- Nói như vậy, ngươi đồng ý với quyết nghị của chúng ta?

- Đúng vậy.

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:

- Thành Vân Tiêu đúng là nên nghênh đón quy tắc và cách cục mới.

Lý Lưu Tô và Đường Chính liếc nhau, hai người đều khẽ gật đầu.

- Vậy chuyện này, ngươi chuẩn bị làm xử lý thế nào?

Diệp Tùy Phong nhìn bọn hắn một chút, nói:

- Ta là tính như vậy.

- Có hai lựa chọn.

- Thứ nhất, các ngươi từ bỏ tất cả quyền lợi, tài sản, cửa hàng, tài nguyên ở thành Vân Tiêu, sau đó mang theo người của các ngươi rời xa phạm vi quản lý của thành Vân Tiêu, vĩnh viễn không quay lại nữa.

- Nể tình tình cảm trăm năm của chúng ta, ta sẽ nể mặt bạn bè, tặng mỗi người các ngươi một trăm triệu linh thạch hạ phẩm, làm lộ phí.

- Nếu như không đồng ý... Vậy thì giết toàn tộc.

……….

Sau khi Diệp Tùy Phong nói xong mấy câu này, trên đài cao lâm vào yên lặng ngắn ngủi.

Lý Lưu Tô và Đường Chính đều cau mày, hình như không thể tin được điều mình vừa nghe.

Bọn hắn còn tưởng là Diệp Tùy Phong đang nói đùa.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu lộ đạm mạc của hắn, hai người hiểu rõ, hắn thật nghiêm túc.

- Diệp Tùy Phong!

Lý Lưu Tô nổi giận nói:

- Ngươi thật sự là đang tìm cái chết! Chúng ta bây giờ có ba vị...

- Đủ rồi.

- Phanh!

Lý Lưu Tô bỗng nhiên cảm thấy một áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ép vỡ hai cánh tay của hắn, ép cong hai chân của hắn, làm hắn nặng nề quỳ trên mặt đất.

Đến cả đài cao được trận pháp gia cố cũng bị nứt ra, nhìn thấy mà giật mình!

- Ngươi đã nói quá nhiều.

Diệp Tùy Phong lãnh đạm nói, trong mắt toàn là lạnh lẽo.

Đường Chính, còn có ba vị lão giả cảnh giới Nguyên Anh xung quanh, trong lúc nhất thời giống như chưa kịp phản ứng.

Bọn hắn nhìn về phía Lý Lưu Tô, phát hiện vừa rồi hắn vẫn còn hăng hái, lúc này đã miệng mũi chảy máu, hai tay chống xuống đất, càng không ngừng run rẩy.

- Lão tổ, mau giết hắn!

Lý Lưu Tô gần như đang thét gào, từ trong âm thanh của hắn có thể nghe ra, lúc này, hắn đang chịu đựng áp lực và thống khổ vô tận.

- Thằng nhãi ranh, muốn chết!

Ba lão giả Nguyên Anh kỳ gần như đồng thời ra tay.

Bọn hắn rõ ràng đều là lão quái vật đã sống mấy trăm năm, vừa ra tay chính là công pháp cấp cao đạt đến Hóa Cảnh, uy thế vô tận ép về phía Diệp Tùy Phong.

- Oanh!

Một tiếng nổ thật to vang lên, nương theo bụi mù đầy trời, đằng không bay lên trong đấu trường.

Khán giả vừa rời khỏi đấu trường, vẫn chưa đi xa, bọn hắn vẫn còn tụ tập ở bên ngoài, lo lắng chờ đợi kết quả.

Sau khi nghe thấy âm thanh, cả đám lập tức ngửa đầu nhìn lại.

- Đã ra tay rồi!

Có người lên tiếng kinh hô.

- Gia chủ Diệp gia vẫn còn trẻ, vốn không nên cao điệu như vậy!

Có người lắc đầu thở dài.

- Mẹ nhà hắn, nếu mấy người Hoàng tiên tử xảy ra chuyện, ta thề không chết không thôi với hai nhà Lý Đường!

Một ít tu sĩ trẻ tuổi lòng đầy căm phẫn.

Văn thúc nhìn bụi mù ngập trời kia, cảm nhận mặt đất rung động, cũng hơi thở dài.

- Nhất định không sai, là đại năng cấp bậc Nguyên Anh ra tay, gia chủ Diệp gia... Nguy rồi!

Xa xa, Trương Đông đứng chắp tay, sắc mặt hắn nghiêm nghị.

Hắn rõ ràng từ trong ba động vừa rồi, cảm nhận được một khí tức cực kỳ đặc biệt.

Đó là lực lượng lẽ ra không nên xuất hiện trong thành Vân Tiêu.

- Gia chủ Diệp gia, đến cùng là người như thế nào?

Đấu trường Đằng Vân.

Ở chỗ cao nhất trên đấu trường, đã rạn nứt từng khúc, hoàn toàn là dựa vào trận pháp mới khó khăn lắm liền cùng một chỗ, không đến mức đổ xuống.

Lý Lưu Tô đã nằm sấp ngã xuống đất, máu me đầy mặt, hấp hối.

Ba tu sĩ Nguyên Anh vừa mới ra tay đã phân biệt bay ra xung quanh, tay chân đứt gãy, không thành hình người, đã không còn hô hấp.

Mà Diệp Tùy Phong vẫn đứng ở vị trí cũ, ngay cả kiểu tóc cũng không thay đổi.

Về phần Đường Chính thì đã ngồi dưới đất, sắc mặt cũng dần thay đổi.

- Không thể nào, ngươi... Sao ngươi lại?

Hắn tự lẩm bẩm, tình cảnh vừa nãy, thật sự là nằm ngoài phạm vi nhận thức của hắn.

Đối mặt với một kích toàn lực của ba vị đại năng Nguyên Anh, Diệp Tùy Phong chỉ là tiện tay vung lên đã giết chết toàn bộ bọn hắn.

- Đơn giản, quá kinh khủng!

Nếu như đây là ác mộng, Đường Chính chỉ hy vọng, mình có thể nhanh tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK