• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Diệp gia chủ, hắn chính là người ta đã nhắc tới với ngài, chấp sự Vạn Bảo Các, Thẩm Thiên Minh Thẩm đại nhân.

Cốc Vạn Tâm ở một bên giải thích nói, sau đó thi lễ một cái với Thẩm Thiên Minh.

- Thẩm đại nhân, người này phách lối đến cực điểm, vừa đến đã hủy Vạn Bảo Các chúng ta, hơn nữa còn tàn nhẫn giết chết nhóm Tống Sương, phế bỏ tu vi của ta! Ngài nhất định phải báo thù cho ta!

La Thanh nhìn thấy Thẩm Thiên Minh, lập tức giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, la lớn.

- Xuỵt, xuỵt

Tay của Thẩm Thiên Minh đặt ở trên bờ vai La Thanh, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm, ta tự nhiên sẽ xử lý công bằng.

Nói xong, Thẩm Thiên Minh nhìn về phía Diệp Tùy Phong.

- Răng rắc!

Ở phía rìa cánh quạt, xuất hiện một đạo vết máu.

Mặt mũi La Thanh mang theo tia tràn đầy không thể tin, mới ngã xuống đất.

- Một tên phế nhân, là không có tư cách đưa ra yêu cầu vô lễ này.

Trên mặt Thẩm Thiên Minh xuất hiện nụ cười ấm áp.

- Diệp gia chủ, ngài nói đúng không?

Diệp Tùy Phong đứng chắp tay.

- Liên quan gì đến ta, ngươi thả cái rắm mà?

…………

Thẩm Thiên Minh nhìn vào thấy rất trẻ tuổi, nhưng tu vi của hắn đã đạt tới Hóa Thần kỳ.

Tiêu chuẩn thiên tài.

Khác với lão giả cảnh giới Hóa Thần kia chính là, khi Thẩm Thiên Minh đối mặt với Diệp Tùy Phong, vô cùng bình tĩnh, hình như có chỗ ỷ lại.

Ánh mắt của Diệp Tùy Phong liếc về phía phương xa trong hư không.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, phía sau hư không có một người, một nhân vật rất mạnh, đang ẩn giấu đi chính mình, nhìn mọi việc xảy ra bên ngoài.

Một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ thôi, đây chính là người khiến hắn ỷ vào?

Diệp Tùy Phong cảm thấy hơi không kiên nhẫn, nói:

Nếu ngươi đến vì ra mặt cho nhóm La Thanh, cũng nhanh chút lên đi. Hoặc, ngươi có thể kêu thêm một số người tới.

Thẩm Thiên Minh đẩy lên thi thể La Thanh ở một bên, cười nói:

Diệp gia chủ hiểu lầm, ta cũng không phải tới ra mặt cho ai. Vạn Bảo Các luôn luôn công chính, vô luận đối ngoại hay đối nội, đều nói một chữ lý. Đặc biệt là đối với khách nhân của chúng ta, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện xấu xa kia. Mà Tống Sương ngang ngược càn rỡ, lại dám đánh chủ ý lên trên người khách hàng của Vạn Bảo Các, đã phạm vào tối kỵ, chết không có gì đáng tiếc. Mặc dù La Thanh không có trực tiếp tham gia, nhưng cũng có tội bao che, lại thêm hắn trước kia làm ra những hành vi cạnh tranh bất chính kia, cũng đáng để bị Vạn Bảo Các xoá tên. Cho nên...

Thẩm Thiên Minh nhún vai, bảo:

Ta còn phải cảm tạ Diệp gia chủ, thay chúng ta trừ đi mấy mần tai họa.

Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, xem ra gia hỏa này, vẫn có chút ánh mắt nhìn.

Đã như vậy, vậy ngươi tùy ý.

Nói xong, hắn chuẩn bị mở ra cánh cửa hư không.

Khoan, ngài hãy đợi chút!

Thẩm Thiên Minh vội vàng gọi Diệp Tùy Phong lại.

Như thế nào?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Thẩm Thiên Minh cười một cái nói:

Tài phú của ngài, đã khiến cho thượng tầng Vạn Bảo Các chú ý. Trước đó, ta nghe Cốc các chủ nói, ngài cần rất nhiều tài nguyên với bảo vật càng thêm trân quý?

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:

Đúng.

Chuyện kia.

Thẩm Thiên Minh nói:

Hôm nay, ta đến, cũng muốn thương lượng một chút với ngài, ngài muốn kiểu bảo vật cụ thể như thế nào? Có lẽ, chúng ta có thể tìm một chỗ an tĩnh một chút, thương lượng kỹ càng một phen?

Trên mặt Thẩm Thiên Minh luôn mang theo nụ cười, lại thêm gương mặt tuấn tú kia, rất dễ dàng khiến cho người ta có ấn tượng tốt.

Nhưng Diệp Tùy Phong cũng không muốn nói thêm cái gì với hắn ta, hắn không thích loại người nhìn như hòa khí, thật ra rất tàn độc.

La Thanh ngã trên mặt đất chính là một ví dụ rất tốt.

Ta vẫn là câu nói kia, vô luận các ngươi bán ra bao nhiêu tài nguyên, cứ lấy tới là được, không cần lo lắng ta không trả nổi linh thạch. Về phần chuyện cụ thể, ngươi bàn với Cốc Vạn Tâm đi, ta chỉ cần đồ vật.

Dứt lời, Diệp Tùy Phong vung tay, trực tiếp xoay người một cái, cứ thế biến mất không thấy.

Thẩm Thiên Minh há to miệng, lại chưa kịp phun ra một chữ, chỉ có thể cười xấu hổ một cái.

Thật là một người có tính cách bá đạo.

Thẩm Thiên Minh quay đầu nhìn về phía Cốc Vạn Tâm, bảo:

Cốc các chủ, xem ra ngài ấy bảo ngươi là người phát ngôn cho ngài ấy.

Ta rất vinh hạnh.

Cốc Vạn Tâm không kiêu ngạo không tự ti nói.

Lời Diệp Tùy Phong nói trước khi rời đi, tương đương chính là một câu che chở, cho nàng dễ làm việc hơn.

Thẩm Thiên Minh gật đầu:

- Đã như vậy, ngươi về sau vẫn sống ở thành Vân Tiêu đi, chuyên môn làm người liên hệ giữa Vạn Bảo Các với Diệp Tùy Phong. Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như vậy, dựa theo quy tắc Vạn Bảo Các, ngươi chỉ mãi có thể làm một Các Chủ phân các.

Cốc Vạn Tâm mím môi một cái, nghiêm túc nói:

- Không sao. Chuyện hôm nay, cũng cho ta thấy rõ ràng một ít chuyện. Có thể ở lại thành Vân Tiêu, tới một mức độ nào đó mà nói, cũng là một loại phúc phận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK