• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người vô cùng cẩn thận, theo thời gian trôi qua, bọn hắn chậm chạp tới gần cự mãng, cơ hồ có thể nghe thấy nó yếu ớt tiếng hít thở.

Nữ tử đi phía trước nhất, sắc mặt nàng nghiêm túc, nhẹ gật đầu với hai người khác, trong nháy mắt bạo khởi, trường kiếm trên không trung xẹt qua, nhanh chóng chém về phía đầu của con rắn khổng lồ.

Rồi nàng đứng dậy, vẫn để nó kịp phản ứng.

Nó mở to mắt, trong nguy hiểm tránh thoát được một kiếm sát chiêu, lật lọng cắn bổ về phía trước.

Bang!

Hàm răng sắc bén va chạm với trường kiếm trên không trung, lực lượng cường đại phản chấn, khiến thân thể nữ tử lập tức bay rớt ra ngoài.

Nhưng con mắt của nàng, lại lóe lên tia sáng.

- Chínhh là lúc này!

Nữ tử quát lạnh một tiếng, còn một nam một nữ khác lập tức từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài, hai thanh trường kiếm, phân biệt chém về phía thân thể con rắn khổng lồ.

Bởi vì bị bao vây, cự mãng toàn bộ triển khai ra sức mạnh toàn thân.

Kỳ Thất Thốn Chi Địa, vừa vặn rơi vào trong phạm vi công kích hai người khác.

Đây là một cái mưu kế!

Xùy!

Sức mạnh khổng lồ của trường kiếm trảm vào trên thân thể cự mãng, hai lỗ hổng to lớn trong nháy mắt xuất hiện, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

- Vệ Nguyên, ngươi đang làm gì!

Nhưng nữ tử kia, lại nhíu mày, bất mãn quát.

- Thật xin lỗi Hồ tỷ, ta bị làm cho kinh ngạc.

Nam tử trẻ tuổi mặt mũi tràn đầy xấu hổ.

Vốn, kế hoạch của bọn hắn, là nữ tử đầu tiên hấp dẫn lực chú ý của con rắn khổng lồ, hai người khác hợp lực chặt đứt phần đuôi của nó, đánh giết nó.

Nhưng có thể vì quá khẩn trương, một kiếm của Vệ Nguyên lại trảm lệch, cự mãng hình như đã bị thương nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trên người tăng thêm hai đạo vết thương mà thôi.

- Ngươi... Cẩn thận!

Nữ tử họ Hồ vừa mới chuẩn bị quát lớn, chợt sắc mặt nàng đại biến, vọt tới trước người Vệ Nguyên.

Đuôi rắn khổng lồ đã quét tới.

Phanh!

Nữ tử họ Hồ giơ kiếm đón đỡ, lại đánh giá thấp sức mạnh của cự mãng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi trên không trung, bay rớt ra ngoài.

- Hồ tỷ!

Vệ Nguyên kinh ngạc kêu lên.

- Trước tiên mặc kệ nàng ta, chú ý tránh né, có cơ hội thì chém chết con súc sinh này!

Nữ tử ra tay đầu tiên kia, gấp giọng hống lên, sau đó trong tay kéo lên kiếm hoa xán lạn, chính diện phóng tới cự mãng.

Binh binh bang bang!

Chỉ là thời gian một hơi thở, nàng đánh trúng vào con rắn khổng lồ mấy chục lần, trên người nó tăng thêm mấy đạo vết thương không sâu không cạn.

Nó gào thét một tiếng, lần nữa dời lực chú ý vào trên người cô gái trước mặt.

- Điều chỉnh tâm trạng, nghĩ xem bình thường chúng ta dạy ngươi như thế nào!?

Nữ tử một bên công kích, một bên quát.

Nghe thấy câu nói này, Vệ Nguyên hít vào một hơi thật dài, tạm thời quên mất chuyện nữ tử họ Hồ bị thương, toàn bộ tinh lực đều đặt ở trước mặt trên thân con rắn khổng lồ.

- Chết đi!

Rốt cục, hắn tìm được thời cơ thích hợp, cấp tốc lấn người mà lên, nén giận một kiếm, trảm vào điểm yếu cuar cự mãng, trùng hợp chồng lên vết thương lúc trước.

Soạt một tiếng, mãng xà thô to như thùng nước trực tiếp bị chặt đoạn, máu tươi phun ra dính vào trên người Vệ Nguyên.

Con rắn khổng lồ ngửa mặt lên trời hí dài, mặt đất điên cuồng dâng lên địa chấn, hai người vội vàng nhảy về phương xa, mặc cho nó ở nơi đó phát cuồng.

Bọn hắn biết, cự mãng đã chết chắc rồi.

- Hồ Văn tỷ!

Lúc này, Vệ Nguyên nhớ tới Hồ Văn, rất nhanh tìm được nàng trong bụi cỏ.

Miệng nàng đang phun máu tươi, một cánh tay đặt ở trước ngực, lộ ra phần xương đã gãy.

- Đều là lỗi của ta, thật xin lỗi...

Vệ Nguyên mặt mũi tràn đầy áy náy.

Lúc này, một nữ tử khác cũng đi đến.

Nàng chính diện chiến đấu vói cự mãng, cũng tiêu hao không ít linh lực, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi.

- Ta không sao... Kinh nghiệm của ngươi không đủ, đây là tình huống bình thường.

Hồ Văn miễn cưỡng cười cười, nói:

- Chì là gãy cánh tay mà thôi, tu dưỡng một tháng sẽ lành trở lại.

- Đều là ta không tốt...

Vệ Nguyên vẫn như cũ tự trách.

- Đi!

Còn nữ tử kia tiến lên, đỡ lên Hồ Văn, nhìn Vệ Nguyên, lạnh lùng bảo:

- Bị thương trong chiến đấu, là chuyện bình thường. Nếu cẩm thấy có lỗi, không bằng tìm xem vấn đề cuar mình ở đâu, bằng không vĩnh viễn đều không thành danh được!

Hồ Văn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nói:

- Giang Phỉ, đừng quá nghiêm khắc, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Nguyên chiến đấu mà.

Sắc mặt của Giang Phỉ không biểu tình, có chút hừ một tiếng, nói:

- Ta chỉ là... Không muốn lại mất đi thêm một tên đồng bạn ăn mày trong miếu.

Mấy người không nói gì, thoáng nghỉ dưỡng sức một lát, mới một lần nữa đi vào bên đầm nước.

Lúc này, cự mãng đã làm ầm ĩ đủ rồi, nằm trên mặt đất, máu tươi chảy ngang, chết đến mức không thể chết thêm.

- A? Nơi này có mấy quả trứng!

Bỗng nhiên, Vệ Nguyên kinh thanh kêu lên.

Giang Phỉ với Hồ Văn vội vàng vây lại.

Chỉ thấy phía dưới tảng đá xanh trong bụi cỏ, một đống trứng màu trắng, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Đếm một chút, lại có bảy viên.

- Trứng của rắn khổng lồ, chúng ta phát tài rồi!

Hồ Văn kinh ngạc vui mừng hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK