• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này trở về, cho dù Vân Thừa có sơ suất thế nào đi chăng nữa thì ông cũng phát hiện ra Vân Xu không bình thường.

Chưa kể đến ngồi trên bàn ăn vô cùng yên lặng, còn sẽ lịch sự cảm ơn Bạch Vi, bình thường sẽ không ra khỏi cửa, tự giác ở trong phòng làm bài tập.

Những thay đổi này đều rất đột ngột, Vân Thừa cũng không nghĩ tới Vân Xu lại đột nhiên vượt qua thời kỳ phản nghịch, mà là lo lắng không biết cô có phải là đã chịu k.ích th.ích gì hay không.

Nghĩ về những gì mình nghe được, ông gọi Vân Nguyệt đến phòng sách, đề cập đến những gì Vân Nguyệt đã nói với Vân Xu trên xe vào tháng trước.

Khi đó Vân Xu nói rằng Vân Nguyệt cố tình tiếp cận chàng trai cô thích, còn khoanh tay đứng nhìn khi có người đánh cô.

Theo quan điểm của Vân Thừa, trong chuyện này nhất định có mối liên hệ rất lớn với sự thay đổi của Vân Xu.

Chuyện này đột nhiên được nhắc đến từ miệng của Vân Thừa khiến Vân Nguyệt giật nảy mình, khuôn mặt thoắt cái tái nhợt.

Công việc của Vân Thừa rất bận rộn, bận rộn đến mức chẳng quan tâm hỏi han gì đến Vân Xu, mà Vân Xu cũng rất ít khi liên hệ với Vân Thừa, quan hệ rất nhạt nhòa, cũng chính vì điều này mà ở nhà họ Vân không có chút địa vị gì, Vân Nguyệt bị Vân Xu tùy ý áp bức mới có gan sinh ra chút lòng dạ như vậy.

Cô ta đã ngoan ngoãn suốt mười năm, mới vừa có chút lòng dạ, nhưng đã bị Vân Xu cảnh cáo trước đó, sau đó là đến lượt Vân Thừa cảnh cáo. Đầu óc Vân Nguyệt lập tức trở nên trống rỗng, vô số sự hoảng sợ cùng hối hận tràn ngập trong lòng.

Lẽ ra cô ta không nên nghĩ ngợi lung tung như vậy, cô ta chẳng qua chỉ là muốn vui vẻ một chút thôi nhưng hậu quả đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô ta.

Vân Thừa nhìn bộ dạng co rúm đó của Vân Nguyệt, cho rằng sự tình nghiêm trọng, nhăn mày, ác liệt nói: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Vân Nguyệt không dám giấu diếm, mặt tái mét nói rõ mọi chuyện.

Sau khi Vân Thừa nghe xong bèn hỏi: “Con nói con bé Tiểu Xu nghe thấy những lời con và Lăng Văn Huyên nói, biết được là người mà Lăng Văn Huyên gọi sao?”

Vân Nguyệt cứng đờ gật gật đầu.

Vẻ mặt Vân Thừa bình tĩnh, trong đầu liên kết manh mối thành một đường, phân tích nguyên nhân k.ích th.ích Vân Xu biến thành như vậy.

Tự cho rằng có thể tùy ý đàn áp, cô em kế thỏ trắng không quan tâm đến mình đã giành được sự ưu ái của nam thần khi biết ý định của cô, còn có thể ở trong lớp Tên Lửa nhận được đãi ngộ tốt, nam thần mình yêu thích còn vì cô em kế mà cho người đánh mình. Nanh vuốt của cô em kế và ác ý đến từ nam thần đã đủ để Vân Xu suy nghĩ lại bản thân mình rồi, chỉ là nghĩ tạo ra sự thay đổi sẽ có khả năng, khiến Vân Thừa kinh ngạc chính là, Vân Xu có thể làm đến tốt như vậy.

Xem ra sự hiểu biết của ông đối với con gái vẫn còn rất ít so với những gì ông tưởng.

Vân Thừa xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nghĩ đến thành tích lần này của Vân Xu tiến bộ nhanh chóng, sự vui sướng trong lòng cũng đã phai đi rất nhiều.

Vân Xu bây giờ quan tâm đến điểm số như vậy, một trong những lý do là so sánh với cô em kế của cô, thứ hai có chín trên mười phần là vì Lăng Văn Huyên.

Lăng Văn Huyên xuất thân không tầm thường, cũng là một người đàn ông đầy tham vọng, muốn tìm kiếm vận may, từ một góc độ nào đó, cậu ta thực sự là một ứng cử viên con rể xuất sắc, nhưng Vân Thừa cũng có thể nhìn thấy rằng hai người tính tình không hợp, lấy nhau chắc chắn sẽ làm khổ con gái ông.

Vân Thừa im lặng hồi lâu, Vân Nguyệt đứng ở một bên lâu đến mức hai chân tê dại cũng không dám động đậy. Ngay khi cô ta nghĩ mình sẽ vẫn tiếp tục đứng như vậy thì Vân Thừa cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ba nhớ rõ lần đầu tiên gặp con, con chỉ cao cỡ này.” Vân Thừa làm ra động tác mô tả chiều cao, nói: “Con bằng tuổi với Tiểu Xu, ba nghĩ Tiểu Xu có thêm một đứa em gái bầu bạn cũng tốt. Sau khi hỏi ý của mẹ con, ba đã đổi họ của con thành họ ‘Vân’.”

“Trong nháy mắt con đã trở thành người lớn rồi. Trong những năm này, ba chưa bao giờ coi con là người ngoài, bất kể là dòng họ hay những điều khác, Tiểu Xu có thì con cũng có, đối xử với con và Tiểu Xu đều bình đẳng như nhau. “

“Con không phải ruột thịt của ba, ba đối xử tốt với con nguyên nhân một phần là vì mẹ của con, một phần cũng là vì Tiểu Xu, ba đối xử tốt với con là vì hi vọng con có thể coi nó như chị em của mình, bao dung và yêu thương nó hơn một chút, thay ba dành nhiều thời gian ở bên cạnh nó hơn.”

Nghe vậy thân thể Vân Nguyệt hơi run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ vô cùng.

Vân Thừa nói không sai, ngoài việc cô ta và mẹ của cô ta phải xem sắc mặt của Vân Xu ra thì về những thứ vật chất này, Vân Thừa trước giờ đều cung cấp đầy đủ cho cô ta không thiếu thứ gì, trong những trường hợp chính thức, lúc Vân Thừa giới thiệu cũng sẽ không quên cô ta, ít nhất có thể biểu thị rằng Vân Thừa trước giờ chưa từng đối xử tệ bạc với cô ta.

Cô ta không phải con gái ruột máu mủ của cha dượng nhưng vẫn được hưởng đãi ngộ giống như Vân Xu, tất nhiên là phải trả giá rồi. Nhưng cô ta đã dần dần đánh mất ý định ban đầu, quên đi sự cảm kích ban đầu của cô ta đối với nhà họ Vân đã thu nhận hai mẹ con cô ta, để hai mẹ con cô ta tránh xa khỏi gia đình đáng sợ đó mà bắt đầu sinh ra lòng oán giận với nhà họ Vân và Vân Xu.

Dù rằng chút ít oán giận này cũng không khiến cô ta chủ động làm ra chuyện gì, nhưng vẫn là ảnh hưởng đến phán đoán của cô ta, trong lòng sinh ra lòng dạ gian dối.

Vân Thừa nhìn bộ dạng xấu hổ không nói chuyện của Vân Nguyệt, qua một lúc sau, ông đúng lúc lại mở miệng nói: “Ba biết con đang lo lắng chuyện gì, ba cũng sẽ đưa ra lời cam kết tuyệt đối, chỉ cần con và mẹ con sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại đến Tiểu Xu và nhà họ Vân nữa, bất luận Tiểu Xu có thái độ gì đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của hai mẹ con con ở nhà họ Vân.”

Vân Xu thường hay nói nhất chính là muốn đuổi Bạch Vi và Vân Nguyệt đi, mà sự quan tâm của Vân Thừa dành cho Vân Xu có thể nhìn ra từ việc kế thừa di sản, cho nên cô ta thường lo lắng thật sự sẽ có một ngày như vậy, Vân Xu sẽ đuổi mẹ con cô ta ra khỏi cửa.

Cũng bởi vì như vậy, cho nên cô ta mới liều mạng cố gắng như thế, mới sinh ra một chút oán hận với Vân Xu.

Hiện tại nghe thấy lời cam kết đó của Vân Thừa, sự bất an tận sâu trong lòng cô ta dịu đi rất nhiều.

Vân Nguyệt nhanh chóng chớp mắt, không dám ở trước mặt Vân Thừa mà khóc. Cô ta vốn tưởng rằng Vân Thừa chuẩn bị tuyên bố trừng phạt, nhưng mà lời Vân Thừa nói ra một giây sau, làm cho cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Lăng Văn Huyên là con trai thứ hai của nhà họ Lăng, mặc dù cậu ta không có quyền thừa kế nhất định, nhưng cậu ta có tham vọng và năng lực hơn anh trai mình, sau này sẽ ra sao cũng không thể nói chính xác được.” Vân Thừa nói: “Nhà họ Vân không tốt bằng nhà họ Lăng, nhưng nhà họ Lăng sẽ rất vui khi được kết thân với nhà họ Vân.”

“Nhà họ Vân trước sau gì cũng phải giao cho Tiểu Xu, nếu con muốn chân chính ngồi ngang hàng với Tiểu Xu, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân còn chưa đủ, nhưng nếu có thể bắt được Lăng Văn Huyên thì lại khác.”

Ông nhìn chằm chằm vào Vân Nguyệt, ôn tồn nói: “Nhà họ Vân không thể giao cho con, nhưng kể từ lúc con đổi họ, thì con chính là thiên kim thứ hai của nhà họ Vân, chỉ cần con đồng ý, ba có thể khiến nhà họ Lăng không phản đối.”

Vân Nguyệt cắn chặt môi: “Ba, ý của ba là...”

“Ba biết con là một đứa trẻ thông minh, không cần ba phải nói nhiều cũng có thể nghĩ rõ nên đưa ra lựa chọn như thế nào.”

Vân Thừa đã nói rõ ràng đến như vậy, Vân Nguyệt sao lại không hiểu được chứ.

Vân Nguyệt không lập tức trả lời, Vân Thừa cũng không thúc giục cô ta, qua mười phút sau, Vân Nguyệt mới đưa ra cho mình một đáp án.

“Con biết nên làm như thế nào rồi.”

Khuôn mặt của Vân Nguyệt không còn chút máu nào, nhưng trong mắt lại tràn đầy kiên định.

“Rất tốt.” Khóe miệng Vân Thừa hơi nhếch lên.

Vân Nguyệt nhịn không được hỏi: “Nhưng mà tại sao vậy?”

Vân Thừa để cô ta bắt lấy Lăng Văn Huyên, nhưng Vân Thừa rõ ràng biết Vân Xu thích Lăng Văn Huyên mà. Ông vậy mà muốn cô ta tranh đàn ông với Vân Xu? Trong lòng Vân Nguyệt tràn đầy lo lắng về ý định của Vân Thừa.

“Hai đứa nó không hợp nhau.” Vẻ mặt Vân Thừa hờ hững nói, trong mắt lại giống như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của Vân Nguyệt: “Nhưng con lại thích hợp.”

“Con, con biết rồi ạ.” Sau khi Vân Nguyệt biết lời vừa rồi Vân Thừa nói không phải là nói đùa mới buông bỏ được sự lo lắng trong lòng.

Vân Thừa ở nhà không được bao lâu lại rời đi rồi, sau khi ông rời đi, Vân Xu ở trong phòng đi ra, lập tức chạy đến trung tâm thương mại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK