• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa vào chuyện thực hành, Lăng Văn Huyên bắt đầu công khai tiếp cận Vân Nguyệt mà chẳng sợ ai nói gì.

Vào buổi trưa, Vân Xu bởi vì có một vài kiến thức không hiểu nên đã trao đổi với Cố Diễm một lúc, sau đó hai người cùng nhau gói cơm trưa mang về phòng học.

Cửa phòng học vẫn đang đóng.

Vân Xu không nghĩ nhiều, cô cứ thế mở cửa ra.

Âm thanh lúc mở cửa không quá lớn, không hề ảnh hưởng đến đôi nam nữ đang hôn nhau bên trong.

Từ góc nhìn của Vân Xu không thể nhìn thấy chính diện hai người đang hôn nhau kia, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu học sinh nam và một khoảng nhỏ khuôn mặt của cô bạn, nhưng dựa vào sự quen thuộc của bọn họ với cô, Vân Xu chỉ trong một cái nhìn đã ngay lập tức nhận ra hai người kia là ai.

Lúc hai người họ đang hôn nhau, Vân Xu không tiến vào, cũng không hề rời đi.

Ánh mắt Cố Diễm dừng lại trên hai con người đang bận ôm hôn nhau một lúc, sau đó dùng ngón tay gõ lên trên cửa.

Cuối cùng, hai người đang hôn nhau cũng nhận ra cửa đã bị mở ra, bên ngoài còn có người.

Vân Nguyệt theo bản năng rúc vào lòng Lăng Văn Huyên giấu mặt đi, mà Lăng Văn Huyên cũng ôm lấy cô ta, cậu ta quay đầu nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy Vân Xu và Cố Diễm trong lòng cậu ta có hơi căng thẳng.

Vân Nguyệt lén lút nhìn ra phía người đang đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Vân Xu, khuôn mặt đang phiếm hồng của cô ta lập tức trắng bệch, tim cũng đập hụt một nhịp.

Mặc dù cô và Lăng Văn Huyên đều đồng ý, thậm chí còn sắp xếp kế hoạch, nhưng mà Vân Xu…

Vân Xu cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong đầu loạn mồng mồng không biết nên nói gì hay không, Cố Diễm đã nắm lấy tay cô kéo về chỗ ngồi.

Ánh mắt Cố Diễm không hề thay đổi, cứ xem như chẳng hề nhìn thấy chuyện gì mà nói chuyện với Vân Xu: “Chuyện khi nãy nên vừa ăn vừa nói hay đợi sau khi cậu ăn xong mới nói tiếp đây?”

“Tôi thấy cứ vừa ăn vừa nói đi.” Vân Xu cầm lấy giấy nháp và bút, nhất thời quên mất việc ngượng ngùng, cũng không chú ý đến hai người kia nữa.

Từ góc độ của Vân Xu mà nói, cô không có ý định xen vào chuyện của người khác, đối với chuyện hai người ở bên nhau, chỉ cần Vân Nguyệt không bởi vì Lăng Văn Huyên mà giúp người ngoài, cô sẽ không có ý kiến gì. Vì thế, ngoài một chút ngượng ngùng kia, cô cũng không để tâm gì.

Chỉ là suy nghĩ của Vân Nguyệt và Lăng Văn Huyên không hề giống vậy.

Vân Nguyệt sợ Vân Xu sẽ nổi giận, Lăng Văn Huyên một là lo lắng Vân Xu sẽ bởi vì ghen tức mà làm chuyện gì đó với Vân Nguyệt, hai là lo cô và Cố Diễm sẽ đem chuyện lúc nãy truyền ra bên ngoài.

Trường Trung học số ba sẽ không quản quá nghiêm chuyện hẹn hò của học sinh, chỉ cần bọn họ yêu nhau nhưng không làm ảnh hưởng quá nhiều đến chuyện học tập hoặc là yêu đương quá khoa trương là được.

Ví dụ như Lăng Văn Huyên công khai chuyện đang hẹn hò với một cô gái, nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, khoa trương như vậy là không được phép, còn chưa kể Vân Nguyệt có lẽ sẽ phải chịu những lời ra tiếng vào và chịu đả kích từ những cuộc công kích của những người khác, đến lúc đó ngay cả trường học cũng sẽ gọi bọn họ đến để làm công tác tư tưởng.

Bởi vậy Lăng Văn Huyên mới không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài.

Lăng Văn Huyên vỗ nhẹ vào lưng Vân Nguyệt an ủi sau đó mới kéo cô ta đến trước bàn Vân Xu.

Cậu ta nhìn Vân Xu muốn nói gì đó, thì bỗng nhiên bị âm thanh trong trẻo của cậu bạn cắt ngang.

“Tụi tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.” Cố Diễm nói.

Lăng Văn Huyên ngừng một lúc, ánh mắt sắc bén đặt lên Cố Diễm mang theo vài phần áp bức đáp: “Hi vọng hai ngươi có thể nói được làm được, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, tôi sẽ mặc định rằng hai người là kẻ đã lan truyền nó, đến lúc đó thì…”

Vân Xu nghe vậy thì dừng bút, ngẩng đầu nhìn Lăng Văn Huyên, cắt ngang lời cậu ta: “Dựa vào cái gì mà cậu dám khẳng định như vậy?”

Cô không nhân nhượng đáp: “Nếu như cậu không muốn bị người khác công khai chuyện yêu đương của bản thân và Vân Nguyệt, vậy thì cậu đừng có ở chỗ người khác dễ phát hiện lại thể hiện tình cảm nồng nhiệt thế, cậu có tư cách gì mà trách bọn tôi?”

“Cái giọng điệu phách lối đó của cậu, chuyện bị người khác phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, cậu đừng có đem cái trách nhiệm này đổ lên đầu chúng tôi, bắt chúng tôi phải chịu trách nhiệm.”

Vân Xu nhìn ánh mắt đầy phức tạp của Lăng Văn Huyên.

Vốn tưởng cậu ta là người thông minh, vậy mà lại làm ra cái chuyện IQ thấp như vậy.

Giữa trưa lại đóng cửa lớp hôn nhau, mặc dù về cơ bản mọi người đều đã xuống căn tin hết, nhưng mà nghĩ thôi cũng biết chỗ này không hề an toàn tuyệt đối.

Cậu ta giải quyết mọi chuyện rất cẩu thả, Vân Xu tin tưởng rằng bọn họ nhất định sẽ không phụ lòng bọn cô, bọn họ sẽ bị người khác phát hiện, sau đó sẽ bị người khác đem chuyện này truyền ra bên ngoài.

Lăng Văn Huyên còn dám bắt bọn họ chịu trách nhiệm, trừ khi Vân Xu bị ngu mới chấp nhận chuyện này.”

Lăng Văn Huyên bị Vân Nguyệt giận dỗi lườm một cái trong im lặng, sau đó giọng điệu mới dịu đi một chút: “Lần này đúng là do vấn đề ở tôi, tôi không có ý trách cứ hai người, tôi chỉ mong hai người sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài.”

“Không, bọn tôi chẳng rảnh rỗi như vậy.” Vân Xu đáp: “Bọn tôi đối với chuyện của hai người cũng không hề có hứng thú.”

Lăng Văn Huyên nhìn Vân Xu thật lâu, như thể muốn cố gắng phân biệt được thật giả trong lời nói của cô.

Vân Xu bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Lăng Văn Huyên, cô liếc nhìn sang Vân Nguyệt, đôi mắt Vân Nguyệt theo bản năng cụt xuống, trong mắt ngập tràn sự lo lắng giống như sợ rằng sẽ bị cô mắng.

Cô đột nhiên nhận ra, cho dù bây giờ cô có làm cái gì thì trong mắt Lăng Văn Huyên và Vân Nguyệt bởi vì chuyện ban đầu vẫn cho rằng cô còn thích Lăng Văn Huyên.

Vân Xu đột nhiên muốn làm rõ chuyện này hơn chút: “Tôi cảm thấy tôi rất cần làm rõ chuyện này.”

Cô nghiêm túc nhìn Lăng Văn Huyên, ánh mắt không hề lảng tránh: “Bạn học Lăng, tôi trước đây thật sự có thích cậu nhưng hiện tại tôi đã không còn thích cậu nữa rồi.”

"Vì vậy, cậu không cần phải lo lắng rằng tôi sẽ ngăn cản cậu hay là ghen tức khi cậu ở cạnh Vân Nguyệt."

Lăng Văn Huyên và Vân Nguyệt đều không nghĩ Vân Xu sẽ nói ra chuyện đó lúc này.

Trong mắt Lăng Văn Huyên mang theo sự dò hỏi, hiển nhiên cậu ta không hề tin tưởng lời nói của Vân Xu, còn tưởng rằng đây là thủ đoạn mới của Vân Xu.

Vân Xu phát hiện ra Lăng Văn Huyên không tin tưởng mình, chỉ có thể thẳng thắn phân tích “hành trình tâm lý” cho việc không còn thích cậu ta.

Cô đáp: “Tôi trước đây nhìn cậu có cảm tình rất tốt, là bởi vì cảm thấy cậu là một người ấm áp và điểm số của cậu rất cao, cảm thấy cậu là một người nghiêm túc và theo đuổi tính tự giác kỷ luật, điều này khác hẳn với những bạn nam khác bên cạnh tôi.”

“Nhưng mà, sau này tôi mới biết là tôi hiểu lầm cậu, cậu hoàn toàn khác xa những gì tôi tưởng tượng, nói thật, cậu khiến tôi cảm thấy rất thất vọng.”

“Cậu từ sớm đã biết tôi có cảm tình với cậu, còn viết thư tình gửi cho cậu, nhưng cậu không trả lời cũng chẳng từ chối, còn xem tôi là trò cười.”

"Mà cậu biết rõ tính tình của Châu Dã thế nào, cậu còn kêu cậu ta tới tìm tôi, tôi không dám tin cậu lại lợi dụng Châu Dã để giáo huấn hay cảnh cáo tôi phải biết ý tứ."

“Sự dịu dàng của cậu chỉ là một chiếc mặt nạ giả tạo che giấu đi nội tâm thật sự bên trong. Đối với tôi, cậu so với một tên cặn bã chẳng có lấy một điểm khác nhau.”

“Khi còn trẻ ai mà chẳng dại dột thích một tên cặn bã chứ? Nhưng sau khi biết bộ mặt thật của cậu, tôi đương nhiên không thể tiếp tục nhảy vào cái bẫy cậu dựng ra, đừng tưởng rằng tôi không biết rằng cậu còn muốn lợi dụng tôi, haha.”

Vân Xu nhìn cậu ta cười lạnh một tiếng, đáp: “Còn về chuyện học hành, tôi thà tuân theo nguyên tắc làm một người thực hiện những điều thiết thực để đạt được mục tiêu. Điểm số của tôi bây giờ cũng rất tốt, không chừng còn vượt qua cả cậu. Tôi bây giờ phát hiện bạn ban đầu rất hoàn mỹ, nhưng thực tế bạn cũng chỉ có vậy thôi.

“Cho nên, tại sao cậu lại nghĩ bây giờ tôi vẫn còn thích cậu nhỉ? Cậu đi cùng ai cũng chẳng khiến tôi bận tâm đâu.”

Biểu cảm trên gương mặt Lăng Văn Huyên cứng đờ, một từ “cặn bã”, một câu “cùng lắm chỉ vậy”, hệt như đem bản mặt của cậu ta ném xuống đất sau đó không ngừng dẫm đạp.

Tức giận, khó chịu, bất an, kinh hoàng, xấu hổ... Một loạt cảm xúc tiêu cực tuôn trào trong lòng cậu ta, nhưng cậu ta chỉ mới là một thiếu niên mười chín tuổi, Lăng Văn Huyên dù thế nào cũng chỉ là một học sinh cấp ba, bị Vân Xu vã mặt như vậy, cậu ta cũng không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Sắc mặt cậu ta khó coi nhìn chằm chằm vào Vân Xu, đang muốn nói gì đó lại bị Vân Xu cất giọng cắt ngang lần nữa.

“Cậu với Vân Nguyệt bên nhau không phải chuyện liên quan đến tôi, nhưng chuyện của tôi với cô ta cậu cũng không có quyền quản, cô ta là người nhà họ Vân chúng tôi, quan hệ chị em chúng tôi có thuận hòa hay không thì cậu cũng không có tư cách gì để mà quản!”

Vân Xu cười nhạt: “Tự cho mình đúng.”

Lăng Văn Huyên tự mình tìm đến nơi cửa cho Vân Xu một cơ hội chính đáng để trút giận.

Những người được yêu thương thường luôn tự tin, Lăng Văn Huyên nhìn ánh mắt Vân Xu đến bây giờ vẫn mang theo vẻ trịnh thượng, thỉnh thoảng bày ra dáng vẻ cao lãnh nói chuyện với Vân Xu, cảm giác giống như đang bố thí làm cho người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cậu ta sẽ luôn như vậy, chẳng qua bởi vì biết “Vân Xu” thích cậu ta.

Chuyện giữa cậu ta và Vân Nguyệt bị lộ ra, cậu ta còn ngang nhiên đổ lỗi cho Vân Xu, chỉ cảm thấy do Vân Xu thích cậu ta, nhất định sẽ bởi vì ghen tức mà làm ra mấy hành động nhỏ nhen như thế.

Cậu ta cho rằng bản thân khống chế được đại cục, cho rằng bản thân hiểu rõ Vân Xu, cho rằng Vân Xu có thay đổi thế nào thì vẫn sẽ luôn xoay quanh cậu ta, cho rằng cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi thế cờ mà cậu ta đã đặt ra.

Mà lời nói hôm nay của Vân Xu chính là đã hoàn toàn đánh chết sự kiêu ngạo của Lăng Văn Huyên, tuy rằng không nói thẳng ra những câu “tự mình đa tình” nhưng lại làm Lăng Văn Huyên thật sự cảm nhận được việc bản thân mình đang tự mình đa tình.

Lăng Văn Huyên lại khó có thể duy trì được vẻ mặt trầm ổn dịu dàng, ánh mắt cậu ta lạnh lùng nhìn Vân Xu, cái thẹn trong mắt đã hóa thành nóng giận.

Vân Nguyệt vừa cảm thấy may mắn, may vì Vân Xu thật sự không thích Lăng Văn Huyên, vậy thì cô ta cũng không cần vì Lăng Văn Huyên mà xảy ra xích mích với Vân Xu, tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận nhưng khoảng thời gian dài tiếp xúc với Vân Xu vẫn còn sinh ra sự lo sợ trong lòng Vân Nguyệt.

Cô ta vừa cảm thấy khó hiểu với cảm giác xấu hổ của Lăng Văn Huyên như thể bản thân vừa tự mình trải qua.

Vân Xu đã phá vỡ hoàn toàn cái tôi tự cho mình đúng của bọn họ.

Cố Diễm yên tĩnh ngồi một bên, không tùy tiện quấy rầy Vân Xu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác muốn ôm Vân Xu vào lòng.

Vân Xu bình thản nói một hồi, nhưng lại không khiến Cố Diễm cảm giác bản thân bị “vô hình”, người đã từng chịu tổn thương bởi người mình thích thật sự sẽ không như thế.

Lăng Văn Huyên sẽ vì mấy lời của Vân Xu mà xấu hổ nhưng không bao giờ Vân Xu cho cậu ta lấy một chút thương hại.

Cố Diễm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ không ra nên nói thế nào để an ủi Vân Xu, chỉ có thể kéo nhẹ tay áo cô hỏi: “Mau ăn cơm đi, kẻo nguội hết.”

——

Trong nháy mắt đã đến kì nghỉ đầu của học kì này, tâm trạng căng thẳng khi vùi đầu vào học tập của mọi người cũng trở nên vui mừng, mặc dù chủ nhiệm nhắc nhở bọn họ rằng sau khi kì nghỉ kết thúc sẽ có bài kiểm tra tháng, trong thời gian nghỉ nên tranh thủ ôn tập chứ đừng lơ là chuyện học.

Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, Vân Xu đang đứng ở chỗ chồng sách cao như núi tìm xem nên đem cuốn nào về, Cố Diễm muốn nói chuyện với cô nên đã kéo ống tay áo cô, nhưng Vân Xu quá tập trung cộng thêm anh dùng lực không mạnh cho nên Vân Xu không hề phản ứng.

Cố Diễm nhìn cô một hồi, sau đó lấy một tờ giấy trắng, viết số điện thoại của mình lên.

Cố Diễm vác cặp lên vai, cậu gắp đôi tờ giấy lại rồi đặt bên cạnh hộp bút của Vân Xu.

Vân Xu vẫn luôn cảm thấy bản thân hình như đã quên gì đó, đợi đến khi cô ấy tìm ra cuốn sách nhỏ bị bỏ quên, thì cô mới nhận ra Cố Diễm khi nãy vẫn đang ngồi bên cạnh cô vậy mà đã rời đi trước.

Thậm chí còn chẳng chào lấy một câu? Vân Xu bỗng nhiên lại cảm thấy mất mát.

Sau đó cô phát hiện bên cạnh một mảnh giấy trắng được đặt bên cạnh hộp bút của cô và cô chắc rằng đó không phải là đồ của bản thân.

Cô hiếu kì mở nó ra, nét chữ quen thuộc hiện ra ngay trước mắt cô.

Dòng đầu tiên là một dãy kí tự, không khó để nhận ra chúng là số điện thoại, bên dưới còn kèm theo một câu đơn giản.

【Có gì không hiểu thì cậu có thể gọi điện cho tôi để hỏi.】

Vân Xu nhìn dòng chữ này, phản ứng đầu tiên của cô là vỗ đầu, thầm nghĩ, Cố Diễm đã mở lớp phụ đạo cho cô một thời gian rồi, vậy mà cô lại quên mất không gửi tiền cho cậu.

Vân Xu ngồi trên xe, tay cầm số điện thoại của Cố Diễm, sau khi lưu số thì gửi tin nhắn.

Cố Diễm hôm nay đặc biệt để ý đến di động, cậu ước tính thời gian Vân Xu sẽ nhìn thấy tờ giấy, sau đó chờ đợi. Lúc anh vẫn đang căng thẳng chờ đợi, di động đột nhiên phát ra âm thanh thông báo.

Một yêu cầu kết bạn mới trên WeChat xuất hiện, Vân Xu nhìn thấy ghi chú lập tức đồng ý yêu cầu.

Khi Cố Diễm đang suy nghĩ về cách chào hỏi cô thế nào cho hợp lý, Vân Xu đã gửi tin nhắn cho cậu trước, anh có chút mong chờ mở nó ra, nhưng lại phát hiện không phải là tin nhắn mà lại là thông báo chuyển tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK