• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy câu hỏi của Châu Dã, Vân Xu ngạc nhiên trong chốc lát rồi mới nhớ tới trước đó cô từng lấy Cố Diễm ra làm lá chắn, từng nói rằng Cố Diễm là bạn trai của mình.

Cô nhớ rõ số lần mà cô nói không vượt quá ba lần, không nghĩ được rằng vậy mà Châu Dã lại tin tưởng không chút nghi ngờ nào.

Tuy rằng trước đó cô cảm thấy rất chán ghét Châu Dã, nhưng mà cô và Châu Dã cũng không có oán sâu hận lớn gì, dưới sự ân cần lấy lòng hầu hạ của Châu Dã, quan hệ giữa hai người từ kiểu chiến tranh “không đánh không quen nhau” đã chuyển thành tơ lụa.

Lại nói tiếp, một Lăng Văn Huyên chưa từng trực tiếp nhằm vào cô tính ra còn ghê tởm hơn Châu Dã nhiều.

Lúc Vân Xu vừa tới thế giới này vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ một chút, đồng thời cũng mang theo sự sợ hãi khi đối mặt với cuộc sống mới, việc đè nén các loại cảm xúc khiến cô mang vẻ địch ý đề phòng tựa như một con nhím vậy.

Mà hiện giờ cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.

Trước kia mấy bạn học trong lớp Ánh Nắng từng mâu thuẫn với cô, còn có Châu Dã, Vân Nguyệt, thậm chí là cả Lăng Văn Huyên, thật ra đều không đáng để cô để ý tới như vậy, càng đừng nói là oán hận.

Đây là cuộc sống mới của cô, cô chỉ cần nắm chắc được tới những thứ mình quan tâm là được.

Có lẽ là do hôm nay ra ngoài đi dạo khiến tâm tình cũng thả lỏng, lòng dạ cũng trở nên nhẹ nhõm nên Vân Xu chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhàng không ít.

Vân Xu tính định nói rõ cho Châu Dã chuyện giữa cô và Cố Diễm, nhưng ngay trước khi cô định nói ra thịt Châu Dã lại vừa nghe điện thoại.

Châu Dã vừa thấy tên hiển thị trên màn hình, sau khi nhìn rõ là ai gọi tới thì trực tiếp cầm điện thoại lên nghe.

Vân Xu phát hiện sau khi Châu Dã nghe cuộc điện thoại này xong, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi ngắt điện thoại xong, Châu Dã áy náy nói với Vân Xu: “Nhà tôi xảy ra chút chuyện nên bây giờ cần phải quay về, hôm nay không thể đi cùng cậu nữa rồi, lần sau chúng ta lại hẹn gặp nhé?”

Vân Xu thấy vẻ mặt của Châu Dã lúc này thật nghiêm trọng, cũng không nói thêm lời hứa hẹn “lần sau lại hẹn tiếp” nhưng vẫn gật gật đầu, an ủi nói: “Chuyện trong nhà quan trọng, cơ hội đi chơi vẫn còn có rất nhiều, cậu bận thì cứ đi trước đi.”

Cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của Vân Xu, ánh mắt nhìn Vân Xu của Châu Dã lại càng sáng thêm một chút, nghĩ đến chuyện xảy ra trong nhà, cậu ta cũng không thể tiếp tục nói chuyện tiếp với Vân Xu được nữa, vội vàng rời khỏi quán cà phê Internet.

Châu Dã đi rồi, Vân Xu cảm thấy có hơi mệt nên không tiếp tục đi dạo nữa, về tới nhà cô chụp màn hình cảnh pentakill trong game rồi đăng lên vòng bạn bè.

Hôm nay Vân Xu thi đã đứng thứ hai chưa: Châu Dã đưa tôi tới quán cà phê Internet chơi game trên điện thoại, cậu ta phụ trách đánh tôi phụ trách nhặt, cuối cùng làm được cú pentakill, NICE【 Hình ảnh 】

Vân Xu rất hiếm khi đăng gì đó lên vòng bạn bè, nên cô đã phải chỉnh sửa bài post rất nhiều trước khi đăng lên.

Sau khi gửi đi, cô ôm di động nhìn một hồi lâu.

Cô không có nhiều bạn tốt trên WeChat lắm, bình thường chỉ dùng phần mềm chim cánh cụt để liên lạc với bạn cùng lớp thôi, đếm tới đếm lui, cùng lắm chỉ có năm người.

Cố Diễm là một trong số đó.

Vân Xu đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng không nhận được tin tức gì.

Vân Xu nhìn thời gian, buông di động rồi đi ăn bữa tối, sau đó thu dọn tâm tư, dồn sức lực quay trở lại chuyện học tập.

Trong mấy ngày nghỉ, Vân Xu không hề ngó qua di động, đợi tới khi cô quay lại trường học mới đảo mắt qua nhìn WeChat.

Trong WeChat tới một tin tức mới cũng không có.

Vân Xu:…

Sao lại cảm thấy có hơi tức ngực nhỉ?

Vân Xu cũng không thể hiểu sao mình lại như vậy, cho tới tận lúc cô phát hiện mình đã tới kỳ s.inh lý mới tìm được đáp án. Không phải các cô gái khi mất một lượng máu lớn đều cảm thấy tâm trạng không tốt là việc rất bình thường sao?

Khi quay lại lớp học một lần nữa, Vân Xu mới phát hiện người ngồi bên cạnh không thấy đâu, mà giáo viên chủ nhiệm lớp nói Cố Diễm bị ốm nên xin nghỉ học mấy ngày.

Lúc này còn xin nghỉ sao? Lại còn là mấy ngày nữa? Các bạn học liền ngó nhìn.

Vân Xu sau khi nghe được Cố Diễm xin nghỉ ốm, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.

Cô biết trước kia Cố Diễm và ông nội mình sống nương tựa vào nhau, lần trước ông nội Cố qua đời, hiện tại chỉ còn lại có một mình Cố Diễm, sinh bệnh thì ai chăm sóc cậu chứ?

Tưởng tượng tới cảnh một mình Cố Diễm lẻ loi một mình nằm trên giường bệnh, Vân Xu cũng không để ý nữa mà trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Diễm.

Phải gọi điện thoại tới ba lần thì mới có người nhận.

Lúc điện thoại thực sự được kết nối, Vân Xu có hơi nghẹn một chút, thiếu chút nữa quên mất mình định nói gì, mà ở đầu dây bên kia đối phương cũng lặng thinh.

Bên kia tựa hồ có chút yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Vân Xu có thể nghe được tiếng Cố Diễm hít thở.

Vân Xu là người lên tiếng trước: “Cố Diễm?”

Đối phương im lặng vài giây rồi mới nặng nề mà ừ một tiếng.

Cố diễm lãnh đạm mà thái độ cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Vân Xu mặc niệm trong lòng Cố Diễm đang là người bệnh, nói: “Cậu ốm à? Cảm mạo hay bị sốt? Hiện tại đang ở bệnh viện nào thế?”

Mà đầu dây bên kia lại yên lặng.

Vân Xu:…

Vân Xu đang đứng trên một hành lang nhỏ để gọi điện thoại, tín hiệu ở chỗ này tương đối tốt, hơn nữa sẽ không làm ảnh hưởng tới bạn cùng phòng.

Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ về tình trạng cơ thể của Cố Diễm, không hề chú ý tới có hai nữ sinh đang đi về phía này, sau đó đụng mạnh vào cô một cái.

Vân Xu theo bản năng ngạc nhiên mà hô một tiếng, nếu không phải cô phản ứng nhanh thì có lẽ cô đã ngã ngồi xuống đất rồi, điện thoại trong tay cũng suýt nữa là văng ra ngoài.

Vân Xu đỡ tường đứng dậy, sau đó nhìn người vừa đụng phải mình.

Là một gương mặt xa lạ, nhưng mà trên mặt đối phương tràn ngập sự khiêu khích, nhìn cô cười đắc ý một cái rồi cầm một chai nước đã đun sôi đi ngang qua người Vân Xu như không có việc gì.

Kẻ ngốc tới từ đâu đấy?

Từ sau khi cô chuyển tới lớp Tên Lửa, đặc biệt là sau khi Châu Dã thường xuyên tới tìm cô thì đã không còn có người nào trắng trợn gây sự trước mặt cô nữa.

Vân Xu cũng có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cau mày, đi lên vài bước rồi kéo nữ sinh này lại, nói: “Nói xin lỗi.”

Nữ sinh kia có chút kinh ngạc trước hành động này của Vân Xu, một nữ sinh thoạt trông thật ngoan ngoãn không có chút công kích nào mà cũng có lá gan này ư?

Tầm mắt nữ sinh đó lướt ngang qua mặt Vân Xu, trong mắt có một tia ghen ghét.

Nữ sinh dùng sức hất tay Vân Xu ra, nói: “Chó ngoan không cản đường.”

Vân Xu lạnh mặt, đối phương khiêu khích giống như châm ngòi lên một đống lửa, ngay khi lửa giận bùng phát, Vân Xu dùng sức đá vào nữ sinh cầm bình nước đó.

Bình nước trong tay nữ sinh bay ra ngoài, vang lên một tiếng lách cách, bình nước vỡ nát thành một đống vụn lấp lánh trên mặt đất.

Nữ sinh đó không dự đoán được Vân Xu lại dã man như vậy, ngốc một chút, sau đó tức giận giơ tay lên định tát Vân Xu một cái.

Vân Xu né người sang bên làm nữ sinh đánh vào khoảng không.

Mà người ở phòng ký túc cạnh đó, vào gồm cả đám người Lý Đồng đều bị âm thanh này làm cho giật mình, mà tình cờ sao đều là học sinh lớp Ánh Nắng.

Vân Xu nhìn về phía Lý Đồng, chỉ vào nữ sinh trước mặt không biết tới đây vì mục đích gì, ra hiệu ngăn cô ta lại trước đã.

Dáng vẻ và khuôn mặt không biểu cảm của Vân Xu khiến mọi người nhớ tới một số kí ức không nhẹ nhàng lắm, Lý Đồng hiểu nhầm ý của Vân Xu, đưa mắt sang nhìn những người khác.

Các nữ sinh nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Lý Đồng, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó rất ăn ý mà vây quanh nữ sinh kia.

Mấy nữ sinh lớp Ánh Nắng đã ai chưa từng tham gia đánh người chưa?

Bao vây, che miệng, giật tóc rất liền mạch lưu loát.

Nữ sinh đó không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như này, cô ta bị che miệng lại, tóc bị giật đau cũng không có cách nào phát ra tiếng, dáng vẻ khiêu khích lúc này cũng duy trì không nổi nữa, lúc này thoạt nhìn còn có vài phần đáng thương.

Vân Xu không để ý hành động của mọi người trước mặt mình, cô nhìn vào điện thoại trước, phát hiện vẫn còn đang ở trạng thái trò chuyện, lại lần nữa áp điện thoại lên tai, Vân Xu nói: “Cố Diễm tôi…”

Cố Diễm nghe thấy giọng nói của cô, ngắt lời cô, giọng nói có chút dồn dập: “Cậu không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Đứng theo góc độ của Cố Diễm, vừa rồi đầu dây điện thoại bên kia xuất hiện rất nhiều tạp âm, cậu nghe thấy tiếng kêu của Vân Xu, tiếng bình thủy tinh bị vỡ, còn có giọng điệu không tốt lắm của một cô gái khác, sau đó là những tiếng ồn ào.

Vân Xu nắm di động, ngồi xổm xuống gửi cả mặt cô gái đang bị ấn ở ven tường, rũ mắt nói: “Không có việc gì…”

“Chỉ là bị người ta đánh mà thôi…” Trong giọng nói có tiếng run nhè nhẹ, trông đáng thương tới độ khiến người ta phải thương tiếc.

Nữ sinh đó và mọi người:???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK