Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Không nói đến Cố Diễm, bị Vân Xu nhìn với ánh mắt đề phòng trong lòng Châu Dã đã tức muốn ói ra máu.
Giọng điệu của Châu Dã có hơi cứng nhắc nói: “Cậu đừng lo, đây là chuyện giữa tôi với cậu ấy.”
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Cố Diễm, giọng điệu không tốt lắm nói: “Sao cậu không có chút phong thái nào của đàn ông vậy? Cậu cứ muốn trốn mãi sau lưng phụ nữ như vậy à?”
Vân Xu còn muốn nói thêm, nhưng bị Cố Diễm ở phía sau bắt lấy bả vai, sau đó Cố Diễm đi lên trước mặt Vân Xu.
“Cậu không cần phải kích động tôi, tôi sẽ không lấy điều kiện cậu đưa ra để giành thắng thua với cậu.” Cố Diễm dừng một chút, nói: “Nhưng nếu cậu muốn có một trận đấu để chứng minh bản thân, tôi có thể thi đấu với cậu.”
Châu Dã nghe xong nửa câu đầu sắc mặt hơi trầm xuống, lúc nghe được nửa câu sau, cậu ta không suy nghĩ nhiều, đồng ý luôn: “Được!”
Vân Xu tò mò hỏi: “Các cậu đấu nhau cái gì vậy?”
Cố Diễm đi theo đoàn người của Châu Dã đến vị trí sân bóng rổ, nói với Vân Xu bên cạnh: “Chơi bóng rổ.”
Vân Xu gật đầu, lại hỏi: “Cược cậu vừa nói là cái gì thế?”
Cố Diễm nghiêng đầu nhìn Vân Xu, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười: “Không có gì, đấu bản lĩnh thôi ấy mà.”
Cậu không có ý định kết thù với Châu Dã, nhưng cũng không coi Vân Xu như vật phẩm để nhường ra ngoài, cho nên cậu dự định dùng trình độ học sinh cạnh tranh để giải quyết vấn đề với Châu Dã —— chặn đứt đúng chỗ để Châu Dã lui lại vài bước.
Vân Xu cho rằng mình nhìn thấy Cố Diễm nở nụ cười, nhưng nhìn kỹ lại, không có bất kỳ dấu vết nào, chắc là cô nhìn lầm rồi. Cô suy nghĩ một chút về những gì Cố Diễm nói, tự mình đưa ra một suy đoán: “Có phải là vì tôi không?”
“Không phải.” Cố Diễm thu hồi tầm mắt nghiêng đầu, không có ý tiếp tục giải thích.
Trên sân bóng rổ có rất nhiều học sinh nam đang chơi thể thao.
Châu Dã đã quen ngông nghênh, thậm chí không cần cậu ta nhắc tới, những người khác nhìn thấy cậu ta lập tức tự động nhường cho bọn họ một khoảng sân thường dùng.
Châu Dã dừng lại, quay đầu lại, tâng bóng tỏng tay nhìn Cố Diễm: “Đến đây.”
Thái độ của Cố Diễm lại không nghiêm túc như Châu Dã, tùy ý gật đầu, bắt đầu cởi áo khoác, nhưng mà không cởi áo len bên trong.
Cố Diễm đưa áo khoác cho Vân Xu, Vân Xu hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy, ôm vào trong ngực.
Vân Xu hỏi: “Không cần cởi áo len à?”
Cố Diễm lắc đầu: “Không cần.”
Đồng đội của Châu Dã trêu chọc Châu Dã một câu: “Cũng kiêu ngạo phết đấy? Cậu ta đang cố tình khiêu khích cậu à?”
Tự cho là chơi bóng rổ với Châu Dã sẽ không toát nổi mồ hôi ra à, ngay cả áo len cũng không cởi, đây không phải là cố ý khiêu khích thì là cái gì? Hiển nhiên Châu Dã cũng cho rằng như vậy.
Cậu ta phẫn nộ nhìn Cố Diễm, không nói cái gì, nói thẳng lại quy tắc một lần.
“Năm quả bóng, tôi sẽ mở bóng trước.”
Cố Diễm không có dị nghị gì: “Được.”
Vân Xu không hiểu bóng rổ, chỉ có thể đứng xem cuộc vui.
Cố Diễm và Châu Dã đều là những người rất cao gầy, hơn nữa dáng người còn rất tốt, gầy nhưng không phải gầy trơ xương, lúc chơi bóng rổ, phong thái đàn ông và khí chất mạnh mẽ khiến người ta đỏ mặt tim đập, đầu váng mắt hoa.
Nói tóm lại là, rất đẹp trai, cả hai thiếu niên như ánh nắng mặt trời, cảm giác rất cá tính.
Đây có lẽ là lý do tại sao các cô gái thích xem các bạn nam chơi bóng rổ.
Châu Dã mang theo sự bướng bỉnh kiêu ngạo, đã thế lại đẹp trai thì tính công kích càng mạnh, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, nhưng ánh mắt Vân Xu lại theo bản năng vẫn luôn đuổi theo Cố Diễm, ngay cả chính cô cũng không phát giác sự chuyên chú này.
Trận đấu kết thúc, Vân Xu mới phản ứng lại.
Trận đấu này không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng Cố Diễm chiếm được ưu thế thắng tuyệt đối, lúc trận đấu kết thúc, bốn phía xung quanh trầm mặc, Châu Dã giống như một quả bóng bay bị người ta chọc một lỗ, thần thái uể oải, mặt căng đỏ bừng.
Cậu ta không hề xem thường Cố Diễm, thế nhưng cậu ta vẫn thua, thua một cách bất lực. Tố chất thân thể Cố Diễm vượt xa tưởng tượng của cậu ta, dễ dàng nhảy lên đến rỗ cao như vậy, ném rổ từ xa chuẩn xác, còn có tốc độ cực nhanh, điều này đã vượt xa giới hạn trình độ của một học sinh trung học.
Đánh xong một trận đấu cường độ không thấp, đừng nói Cố Diễm toát mồ hôi, ngay cả mặt cũng không đỏ một chút, dễ dàng tựa như không phải là
đánh một trận bóng, mà là ở trong phòng học viết một tờ giấy mà thôi.
Lúc trước còn cảm thấy Cố Diễm quá kiêu ngạo, ai cũng nhìn nhau, thấy được khiếp sợ trong mắt nhau.
Cố Diễm đi tới trước mặt Vân Xu, nhận lấy áo khoác mặc vào.
Áo khoác bởi vì được Vân Xu ôm vào lòng, cho nên khá ấm áp, Cố Diễm dừng một chút, liếc mắt nhìn Vân Xu, lại phát hiện Vân Xu đang nhìn Châu Dã.
Cố Diễm tăng nhanh tốc độ mặc áo xong, nói với Vân Xu: “Đến lúc về rồi.”
Vân Xu cảm thấy Châu Dã giống như muốn khóc, do dự có nên đi an ủi hay không, nghe Cố Diễm nói, cô thu hồi tầm mắt, gật gật đầu với Cố Diễm.
Cuối cùng Vân Xu không đi an ủi Châu Dã, bởi vì cô nghĩ, sự an ủi của chính mình đối với Châu Dã mà nói, có thể cũng không thể có hiệu quả chính diện, có lẽ ngược lại sẽ làm cho Châu Dã cảm thấy khó chịu.
Thực hiện các hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, tiết mục được mong đợi nhất là hoạt động biểu diễn sân khấu, rất nhiều nữ thần nổi tiếng trong trường học được biết đến trong những hoạt động này.
Lớp Tên Lửa ngồi ở hàng đầu, Vân Xu ngồi xuống, phát hiện mình cách sân khấu rất gần, cô cũng có thể nhìn rõ sơn móng tay trên móng tay của người dẫn chương trình trên sân khấu có màu gì.
Cố Diễm ngồi bên cạnh Vân Xu.
Những màn trình diễn đầu tiên có vẻ khá ổn, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào sân khấu trong một thời gian dài thì đôi mắt của người xem rất mệt mỏi. Vân Xu dụi dụi mắt, định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát rồi mới nhìn, nhưng câu nói của MC khiến cô kinh ngạc mở mắt ra một lần nữa.
Người dẫn chương trình nói, người biểu diễn tiếp theo là Châu Dã?
Không chỉ Vân Xu kinh ngạc, các bạn học phía dưới thậm chí là các thầy cô cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tính tình chó má của Châu Dã, mà cũng có thể lên sân khấu biểu diễn đóng góp cho lớp học à? Không, chủ yếu là, khó có thể tưởng tượng được hình ảnh thiếu niên bạo lực mang danh hiệu trùm trường biểu diễn ca hát trên sân khấu cho mọi người.
Tâm trạng mọi người vô vùng sốc, nghĩ đến lát nữa Châu Dã sẽ hát, bọn họ phải chúc mừng, cho dù dáng vẻ Châu Dã hát có kêu gào thảm thiết như nào, bọn họ cũng phải vỗ tay nói nghe hay!
Mặt mũi của trùm trường nhất định phải giữ!
Châu Dã đi ra từ phía sau màn, hôm nay cậu ta ăn mặc rất đàng hoàng tử tế, một bộ âu phục màu đen làm nổi bật dáng người càng thêm cao ngất thon dài của cậu ta, cảm giác cũng có thêm vài phần thành thục ổn trọng, đứng trên sân khấu, khiến cho rất nhiều người thiếu chút nữa quên mất cậu là trùm trường, dáng vẻ đẹp trai khiến rất nhiều nữ sinh tâm tư dao động.
Châu Dã nhìn quanh sân khấu một chút, cuối cùng dừng lại trên mặt Vân Xu.
Vân Xu phát hiện, Châu Dã dường như đã thấy cô, hơn nữa còn cố ý nhìn chằm chằm vào cô.
Đây cũng không phải là ảo giác của cô, bởi vì khi nhạc đệm vang lên, sau khi Châu Dã bắt đầu hát, ánh mắt của cậu ta vẫn thường xuyên nhìn cô.
Mà cậu ta đã hát một bài hát nổi tiếng, được sử dụng để bày tỏ tình yêu.
Một bài hát hát xong, phía dưới nhiệt liệt vỗ tay, nhưng cũng không phải là giả vờ, bởi vì Châu Dã không hề kêu gào thảm thiết, hơn nữa còn hát rất tốt.
Châu Dã không lập tức đi xuống, mà là nhìn về phía Vân Xu.
Cậu ta nói: “Bài hát này được hát cho một cô gái.”
“Tôi muốn nói với cô ấy.”
“Tôi thích cậu, thích một cách nghiêm túc.”
“Cậu có muốn làm bạn gái tôi không?”
Mọi người xôn xao, hóa ra là đi tỏ tình, hơn nữa còn thổ lộ trước mặt mọi người?
Ban lãnh đạo hàng đầu: “...”
Các bạn cùng lớp, cậu dũng cảm thật đấy.
Cố Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Vân Xu, đột nhiên bắt lấy bàn tay Vân Xu đặt lên đùi, nắm chặt lấy.
Danh Sách Chương: