Vân Xu không đồng ý lời tỏ tình của Châu Dã, mà Châu Dã cũng không nhụt chí, mỗi ngày đều chờ trước cửa lớp Tên Lửa đợi Vân Xu cùng đi ăn cơm, nếu như Vân Xu bận làm bài không muốn tới nhà ăn thì cậu ta sẽ gói đồ lại rồi ân cần đưa cho Vân Xu.
Không chỉ như vậy, cậu ta còn học được cách lấy danh nghĩa hỏi bài để tới tìm Vân Xu, Vân Xu không muốn chú ý tới cậu ta thì cậu ta cũng mặt dày ngồi cạnh Vân Xu để cùng làm bài tập.
Cậu ta tới thường xuyên tới nỗi lớp Tên Lửa đều biết Châu Dã thích tới tìm Vân Xu, hơn nữa trước kia đã từng có vài lời đồn đại nói tâm tư của Châu Dã khi đối xử với Vân Xu không khác gì lòng dạ Tư Mã Chiêu.
Mà những người lần trước có xảy ra mâu thuẫn với Vân Xu liền run bần bật, chỉ sợ Vân Xu sẽ để Châu Dã trả thù bọn họ.
Một tháng nghỉ hè kế tiếp, Châu Dã quấn lấy Vân Xu xin số WeChat, sau đó nhắn tin WeChat hẹn Vân Xu ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ, nói một cách mỹ miều là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, thả lỏng tâm trạng.
Châu Dã vốn cho rằng thuyết phục Vân Xu ra ngoài chơi sẽ rất khó, dù sao Vân Xu tuy không còn bài xích cậu ta nữa nhưng mà quan hệ cũng không thể nói là thân thiết được, huống hồ cậu ta thấy trong mắt Vân Xu cũng chỉ có mỗi việc học tập.
Nhưng mà lần này Vân Xu lại dễ dàng đồng ý với cậu ta.
Vân Xu: “Được.”
Nhìn câu trả lời ngắn gọn của Vân Xu, Châu Dã lại vui mừng tới độ cười ngây ngô thành tiếng, khiến cho vẻ mặt của những người đang đứng vây quanh nói chuyện với cậu ta mơ hồ.
Sau khi Châu Dã nhận được câu trả lời của Vân Xu xong cũng không rảnh quan tâm tới bọn họ, vừa cười ngây ngô vừa nghĩ trong lòng, Vân Xu đồng ý đi chơi với cậu ta có phải đang minh chứng cho việc mối quan hệ giữa cậu ta và Vân Xu đã có bước đột phá rồi không?
Vân Xu đồng ý ra ngoài chơi với Châu Dã đơn giản là bởi cái câu nói kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, bị trạng thái thật lòng của Châu Dã thuyết phục mà thôi.
Dù sao tuổi cô cũng không lớn, vẫn còn muốn đi chơi.
Chẳng qua cô không ngờ tới được chuyện sau khi cô trả lời Châu Dã xong, Cố Diễm cũng gửi tin nhắn cho cô.
Cố Diễm: “Ngày mai cậu có thời gian không? Tôi tới dạy cậu học thêm.”
Vân Xu nhìn tin nhắn xong liền sửng sốt.
Từ lần Cố Diễm xin nghỉ về xong thì con người cậu liền có chút thay đổi, cậu không chủ động nói chuyện với Vân Xu, cũng không cùng Vân Xu học chung nữa, quay trở lại đang vẻ độc lai độc vãng, cũng không nhắc lại chuyện dạy Vân Xu học thêm nữa.
Vân Xu cảm nhận được thấy độ trốn tránh cô của Cố Diễm chẳng khác gì tránh rắn rết, đầu tiên là chủ động thử vài lần, cuối cùng dưới thái độ cố tình muốn xa lánh của Cố Diễm, cô cũng thức thời không đi quấy rầy Cố Diễm nữa.
Mà lần này cô lại không có làm sai điều gì chọc tức cậu, cậu không một tiếng cứ thế xa cách cô, Vân Xu cũng biết giận chứ, cuối cùng hai người gần như không hề nói chuyện với nhau trong một tháng.
Không nghĩ rằng Cố Diễm lại đột nhiên gửi một tin nhắn như vậy.
Vân Xu nắm di động do dự hồi lâu, cuối cùng cô nhắn một tin trả lời: “Ngày mai tôi có hẹn rồi.”
Trả lời xong Vân Xu liền ném điện thoại sang một bên, nghĩ tới Cố Diễm liền cảm thấy giận, buồn tới độ cô bối rối rồi đau đầu, tựa như phát bệnh vậy.
Trước tiên Châu Dã đưa Vân Xu tới khu trò chơi điện tử.
Vừa đến khu trò chơi điện tử, Châu Dã liền ngựa quen đường cũ đổi một rổ tiền xu chơi game, sau đó đưa Vân Xu tới phòng KTV mà các cô gái tương đối thích.
Vân Xu không quá thích hát, nhưng mà cô cũng chưa từng trải nghiệm việc hát Karaoke trong không gian nhỏ kiểu này.
Châu Dã nhét một vài đồng xu vào “Cậu chọn bài đi.”
Vân Xu chọc chọc trên màn hình một hồi lâu rồi mới do dự chọn một bài hát cũ.
Châu Dã nhân cơ hội tự mình mang tai nghe lên cho Vân Xu.
Vân Xu nghiêm túc hát, Châu Dã liền ngồi bên cạnh nhìn, ý cười nói khoé miệng chưa từng hạ xuống.
Lúc hát có quên giai điệu nên Vân Xu có chút xấu hổ, sau khi hát xong một ca khúc cô liền không còn hứng thú nữa, Châu Dã liền đưa cô đi chơi trò khác, chẳng hạn máy bay mô phỏng, gắp thú, bắn súng, ném bóng rổ, mỗi cái chơi một lần, cậu ta còn đưa Vân Xu tới máy khiêu vũ rồi nhảy cho Vân Xu xem.
Chu Dã cũng đẹp trai, khi nhảy cũng rất đẹp, có rất nhiều người tới xem cậu ta nhảy, thậm chí ánh mắt của vài nữ sinh khi nhìn cậu ta còn tỏa sáng.
Chu Dã nhảy xong liền nhìn về phía Vân Xu, trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong, khiến cho mấy nữ sinh nhìn Vân Xu bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.
Vân Xu vỗ tay cho cậu ta, sau đó khi Châu Dã muốn dạy cô nhảy cô liền từ chối quyết đoán.
Châu Dã nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích chơi mấy thứ này.”
Đừng nhìn hiện giờ Vân Xu là một học sinh tốt, cậu ta từng nghe bảo trước kia Vân Xu cũng là người ghét học tập chỉ thích chơi bời.
Vân Xu lắc đầu, không giải thích.
Kiếp trước cô không có cơ hội tới những nơi này chơi, vốn dĩ Vân Xu chỉ thích mua mua mua.
Châu Dã dù bị Vân Xu từ chối cũng vẫn rất vui, cậu ta liếc mắt nhìn quanh đám người đang nhìn lén bọn họ, rất muốn nắm lấy tay Vân Xu.
Lúc này cậu ta mới chân chính cảm nhận được những lời mà những người bạn từng nói với cậu ta “Con trai phải đưa bạn gái đi cùng mới có mặt mũi” có nghĩa là gì.
Không phải bởi vì dẫn một cô gái đi bên cạnh sẽ có mặt mũi, mà nếu như có một cô gái tình nguyện đi bên cạnh, cùng cô ấy đi tới đâu đó thì trong lòng sẽ thấy rất đắc ý, rất thỏa mãn.
Châu Dã cảm thấy Vân Xu không có quá nhiều hứng thú với nơi này nên dẫn cô tới sân trượt băng bên cạnh. Sân trượt băng rất lớn, một đám người tay nắm tay nhau lướt qua mặt cô, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp.
Châu Dã nghiêng đầu nói với Vân Xu : “Đáng tiếc không có nhiều thời gian, nếu không tôi đã đưa cậu tới Thánh An Đông trượt tuyết. Cậu muốn chơi cái này không?”
Ánh mắt của cậu ta hiện lên ánh sáng lập loè.
Tuy rằng thành tích của cậu ta không tốt, nhưng mà mấy cái trò chơi kiểu này, lớn bé cậu ta đều tiếp xúc qua rồi, hơn nữa chơi cũng không tệ, cậu ta rất muốn thể hiện chút tài năng của mình trước mặt Vân Xu.
Vân Xu nhìn những người đang trượt băng đầy uyển chuyển bên trong, lúc Châu Dã hỏi cô, cô vừa lúc nhìn thấy có người bị vấp ngã, trông có vẻ thật đâu, vì thế cô lắc đầu với Châu Dã.
Nếu như là người khác thì có lẽ Châu Dã đã trợn mắt rồi bỏ đi, nhưng bởi vì đối tượng là Vân Xu, cậu ta tựa như cực kỳ kiên nhẫn, thấy Vân Xu không thích, cậu ta cũng không nói thêm gì, hơn nữa dẫn Vân Xu ra khỏi khu trò chơi điện tử.
Sau khi rời đi, Châu Dã liền giới thiệu mấy trò chơi nhưng đều bị Vân Xu từ chối, cuối cùng Châu Dã đưa Vân Xu tới tiệm cà phê Internet.
Đây là lần đầu tiên Vân Xu tới nơi kiểu này, cô tò mò nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trang trí không tệ, có những phòng lớn bé khác nhau, có dàn máy tính cực lớn khiến cho người ta rất muốn ngồi xuống.
Châu Dã gọi hai ly đồ uống rồi dẫn Vân Xu tới một phòng riêng nhỏ.
Vân Xu thấy Châu Dã không trả tiền cũng không đưa chứng minh thư đi đăng ký liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Một tay Châu Dã tựa vào lưng ghế, cười giải thích cho cô: “Tôi là cổ đông của chỗ này, coi như là một nửa ông chủ.”
Vân Xu gật gật đầu, xem như đã hiểu buổi tối hôm trước Châu Dã chuồn ra ngoài là đi đâu.
Mở máy tính lên, Châu Dã đăng ký cho Vân Xu tài khoản một trò chơi trực tuyến yêu thích của cậu ta.
Cậu ta cầm tay dạy Vân Xu chơi như thế nào, ban đầu Vân Xu cũng kiên nhẫn học, nhưng mà sau đó cô phát hiện thao tác thật quá khó, có học cũng phải tiêu tốn quá nhiều công sức, liền nói: “Có trò chơi nào đơn giản hơn không?”
Châu Dã đỡ trán, cuối cùng hai người ngồi ở cà phê Internet chơi di động.
Di động có một trò chơi tương tự với trò chơi trực tuyến kia, bắt đầu cũng dễ dàng hơn, thao tác cũng đơn giản, Vân Xu nhanh chóng thông thạo cách bấm giữ mấy nút đó, sau đó Vân Xu bắt đầu đi theo Châu Dã lên hạng đồng mà đi tàn sát xung quanh.
Vân Xu đánh mấy trận xong, cuối cùng cũng thấy có chút thú vị, thậm chí là có hơi nghiện, bắt đầu ghi nhớ những kỹ năng đặc điểm, kỹ thuật nhanh chóng tăng lên.
Châu Dã một bên thành thạo dạy cho Vân Xu, thậm chí còn có sức lực trộm ngắm sườn mặt của Vân Xu.
Góc nghiêng của Vân Xu thật là xinh đẹp, đôi tai nhỏ nhắn trắng xinh, đôi môi đỏ bừng ấy, cái mũi cao, còn có đôi lông mi dày và dài như chiếc cọ nhỏ nữa… Không có chỗ nào là không đẹp hết.
Cô thực sự quá đẹp, so với những cô gái mà cậu ta từng gặp đều đẹp hơn.
Ngay lúc Châu Dã đang nhìn chằm chằm vào Vân Xu, nhân vật trong tay cậu ta đột nhiên chết khiến Vân Xu phải quay đầu nhìn cậu ta ở một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt đang nhìn lén mình của Châu Dã.
Châu Dã ngẩng đầu nhìn trần nhà, bên tai đã phiếm hồng.
“Cậu không chú ý đánh sẽ thua đó”
“Ừ.”
Châu Dã sợ cậu ta mà làm Vân Xu thua thì Vân Xu sẽ không chơi nữa, vội vàng tiếp tục nghiêm túc đánh, sau đó nhẹ nhàng đưa cô đi.
Đánh xong trận này, Châu Dã đột nhiên hỏi: “Vân Xu, có phải cậu và Cố Diễm đã chia tay rồi không?”
Gần đây Châu Dã thường đi tìm Vân Xu, thế nên cận ta có thể nhận ra thái độ của Cố Diễm với cậu ta có sự chuyển biến.
Cậu ta quấn lấy Vân Du, Cố Diễm chỉ ngồi một bên, không như trước kia mà ngăn cậu ta lại, thậm chí tới một câu cảnh cáo cũng không có, thoạt nhìn như không chút để bụng hay để ý tới quan hệ của bọn họ.
Giữa Cố Diễm và Vân Xu không có chút thân mật nào của người yêu nhau, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt và tránh né nhau.
Loại tình huống này, tám chín phần mười là chia tay.
Châu Dã có cảm giác hưng phấn giống như di nương nấu chết chính thất để thượng vị.
Danh Sách Chương: