Trong đợt ôn tập chuyên sâu, điều được nghênh đón trước tiên không phải là bài kiểm tra hàng tháng đầu tiên của học kỳ này, mà là thông báo về lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường Trung học số ba mười năm tổ chức một lần, vận khí lần này của Vân Xu thật tốt.
Tần Ảnh được lớp Tên Lửa bầu làm ủy viên ban văn nghệ ba năm liên tiếp. Mỗi năm trường tổ chức các buổi dạ hội sẽ tổ chức một số tiết mục.
Lớp Tên Lửa không thiếu tài năng, không thiếu các nhạc công, vũ công xuất chúng, vì vậy chọn ra vài tiết mục không hề khó.
Chỉ có điều năm nay cũng đã lớp 12, không chỉ riêng lớp Tên Lửa mà không khí trong cả toàn khối đều rất khẩn trương. Bắt đầu từ Vân Xu, từ nửa cuối năm ngoái trở đi lớp Tên Lửa như được thay máu.
Vài cô gái lúc trước vì tiền mà làm tay sai cho Vân Xu, sang cuối học kì này cũng chỉ còn lại hai người, còn lại đều không quan tâm đến chuyện bên ngoài mà bắt đầu chuyên tâm học tập. Chuyện Vân Xu chuyển đến lớp Tên Lửa cũng dần dần không còn được đề cập đến nữa, cũng không còn nhắc đến chuyện cần tiền nữa.
Nói tóm lại, trong thời gian này mọi người đều không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện này.
Hai năm trước Tần Ảnh đã làm náo động cả sân khấu, cái tên hoa khôi của trường cũng từ đó mà ra. Lần này cô không muốn tham gia lắm, chủ yếu là tâm có dư mà sức không đủ.
Cô dựa vào quan hệ mà vào được đây, nhưng trường cũng yêu cầu cô phải duy trì điểm trong top 200. Vốn dĩ cô xếp ở khoảng hạng 180 190, nếu không cẩn thận sẽ bị thụt lùi và bị đuổi khỏi lớp Tên Lửa. Điều này không chỉ cho cô một bạt tai mà còn khiến cô cảm thấy mất mặt.
Nhưng lớp Tên Lửa là lớp ưu tú nhất của trường Trung học số ba, nhóm những người ưu tú nhất trong trường đều tập trung tại đây, đương nhiên không thể vắng mặt trên sân khấu như lễ kỷ niệm thành lập trường được. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Tần Ảnh đã nghĩ ra một kế hoạch.
Buổi tối tự học, Tần Ảnh đứng trên bục giảng nói về quan điểm của cô đối với việc sắp xếp chương trình cho lễ kỷ niệm thành lập trường, sau đó đưa ra kế hoạch tiết mục rõ ràng.
“Trước đây các tiết mục chúng ta chuẩn bị không gì khác hơn ngoài hát, nhảy và biểu diễn nhạc cụ. Hay là lần này chúng ta diễn một vở kịch đi?” Tần Ảnh nói: “Người tham gia diễn kịch tương tối nhiều, nhưng nhìn từ góc cạnh khác, phân cảnh và lời thoại của mỗi người rất ít, thời gian chuẩn bị có thể được rút ngắn rất nhiều.”
Tần Ảnh khẽ cười nói: “Về phần đạo cụ, trang phục tôi có thể mời người chuyên nghiệp đến, không cần phải lo lắng về cái này.”
Có người hỏi: “Diễn kịch thì phải biểu diễn, nhưng mọi người ở đây đều không hề có kinh nghiệm diễn. Huống hồ diễn kịch thì tập thể phải cùng nhau luyện tập, cái này không phải càng phiền phức hơn hay sao?”
“Nếu mà diễn không tốt có khi còn mất mặt hơn.”
Tần Ảnh đáp: “Vấn đề thời gian luyện tập không phiền phức như mọi người nghĩ đâu, chỉ cần mọi người nhớ rõ lời thoại của mình, nhớ rõ bản thân mình trong kịch bản cần làm những gì là được rồi. Ngoài vai chính ra thì các vai diễn khác vô cùng đơn giản, chỉ cần cả lớp cùng nhau tập dượt khoảng ba lần thì không có vấn đề gì rồi.”
“Bởi vì lúc thời gian chúng ta biểu diễn không quá dài, nói cách khác, thời gian của mỗi cảnh cũng sẽ không quá dài, toàn bộ sẽ tương đối đơn giản.” Tần Ảnh giải thích: “Chúng ta có thể chọn một kịch bản kinh điển và đơn giản, chủ yếu dựa vào sự mới lạ và trang phục mà giành thắng lợi.”
Lúc này mọi người đã đoán được Tần Ảnh có thể đã lên kế hoạch từ lâu.
Quả nhiên, Tần Ảnh nói: “Tôi thấy “Cô bé Lọ Lem” không tệ, đủ kinh điển, nghe nhiều có thể thuộc, hơn nữa tạo hình cũng rất phong phú.”
“Vậy chọn người diễn thế nào đây?” Một nữ sinh vội vàng hỏi.
“Cô bé Lọ Lem” quả thực đủ kinh điển, bất kể là trong nước hay nước ngoài, già trẻ lớn bé đều đã quen thuộc với câu chuyện này. Nếu biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường, ngoại hình và trang phục có thể theo kịp nhất định sẽ thu hút rất nhiều người xem.
Có rất nhiều nhân vật xuất hiện trong câu chuyện này, gia đình Lọ Lem, Hoàng Tử, quý tộc tại vũ hội, và người đã đưa cho Lọ Lem chiếc giày thủy tinh,... Đương nhiên nữ sinh hỏi ‘chọn người diễn’ chủ yếu là muốn biết hai nhân vật Lọ Lem và Hoàng Tử này thuộc về ai.
Trong đó nhân vật Hoàng Tử, mọi người đều ngầm thừa nhận là Lăng Văn Huyên, còn nhân vật Lọ Lem...
Những vai diễn khác một mình Tần Ảnh có thể phân vai cho mọi người mà không gặp vấn đề gì lớn. Nhưng mọi người, đặc biệt là mấy nữ sinh luôn tranh luận xem ai sẽ đóng vai Lọ Lem.
Thử hỏi xem ai mà không muốn đóng vai nữ chính chứ, hay giống như Lăng Văn Huyên – Hoàng Tử ngoài đời thực cũng tồn tại một nữ chính?
Tần Ảnh để các học sinh nam trong lớp quyết định, đối tượng là các nữ sinh trong lớp, nhưng nữ sinh không có quyền biểu quyết.
Sau đó vì để công bằng, quyền bình chọn người đóng vai Hoàng Tử cũng dành cho các nữ sinh.
Sau khi Tần Ảnh tuyên bố phương pháp này xong, cô liếc nhìn mọi người trong lớp, lộ ra vẻ dịu dàng ôn nhu với một nụ cười nhẹ, nam nữ sinh chạm đến ánh mắt của cô liền nhảy dựng.
Các nam sinh đột nhiên được quyền bỏ phiếu cảm thấy rất phấn khích, bọn họ được chọn nữ diễn chính, cảm giác này không tồi. Điều này khiến họ rất mong chờ mặc dù cũng không hứng thú với vở kịch lắm.
Mọi người vừa làm bài vừa gõ đầu suy nghĩ nên viết quyết định của mình như nào lên giấy. Cuối cùng giấy được truyền đến tay lớp trưởng Lăng Văn Huyên, để cậu ta và Tần Ảnh thống kê danh sách cuối cùng.
Tần Ảnh đọc tên, Lăng Văn Huyên viết. Nam diễn chính không ngoài dự đoán chính là Lăng Văn Huyên trong sự hô hào của mọi người, nhưng người diễn vai Lọ Lem...
Tần Ảnh càng đọc trong lòng lại càng trầm xuống. Mà sau khi Lăng Văn Huyên viết xong nét cuối cùng cũng cảm thấy sửng sốt.
Bọn họ không ai ngờ tới, số phiếu bầu cho Vân Xu cao một cách thần kỳ, số phiếu của Tần Ảnh xếp thứ hai, còn thiếu hẳn tận mười lăm phiếu.
Sau khi thống kê xong, trên mặt Tần Ảnh lộ ra vẻ khó chịu. Cô rất muốn lớn tiếng chất vấn mấy học sinh nam kia tại sao lại chọn Vân Xu, chẳng qua chỉ là cái thứ mới chuyển từ lớp phế vật đến thôi mà.
Cô rất muốn chất vấn, nhưng nếu như cô thật sự làm vậy thì chẳng khác nào trở thành trò cười.
Cuối cùng Tần Ảnh chỉ có thể trưng cái bộ mặt đen xì ra đọc kết quả.
Thực ra tất cả mọi người, bao gồm cả nam sinh bỏ phiếu cho Vân Xu đều có chút kinh ngạc, vậy mà Vân Xu có thể vượt qua Tần Ảnh với ưu thế áp đảo như vậy? Các nam sinh cũng không nghĩ nhiều, còn nữ sinh lại nhìn Vân Xu mấy lần, sau đó như hiểu ra cái gì.
Trai thẳng đều chú ý đến nữ sinh, xinh đẹp là được.
Nhìn kĩ Vân Xu, lông mày, làn da, dáng người và khí chất của cô không thua kém Tần Ảnh chút nào. Mái tóc đen dài, bộ đồng phục học sinh nhẹ nhàng mát mẻ thậm chí còn hơn đứt so với Tần Ảnh đeo trang sức, một thân hàng hiệu, còn trang điểm rất tỉ mỉ.
Chỉ cần nhìn vậy thôi cũng có thể hiểu vì sao các nam sinh chọn Vân Xu.
Tuy Tần Ảnh đứng trên bục giảng không nghe được bên dưới nói gì, nhưng những lời đàm tiếu như có như không và những ánh mắt né tránh đó khiến mặt cô đỏ bừng, trong lòng rất khó chịu.
Lúc này Vân Xu đứng lên, đối mặt với Tần Ảnh: “Ngại quá, tôi có thể chuyển vai diễn này cho người khác được không?”
Lúc đầu Tần Ảnh cảm thấy vui vẻ, sau đó sắc mặt lại trầm xuống, cứng ngắc nói: “Cậu nghĩ đây là cái gì mà có thể tùy tiện đem ra trao đổi vậy?”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Vân Xu, tò mò vì sao cô lại nói như vậy. Tuy đóng vai chính mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn, nhưng cơ hội như này người bình thường khó mà từ chối.
Ánh mắt của Lăng Văn Huyên cũng có vài phần kinh ngạc.
Vân Xu thầm mến cậu ta, vậy mà lại từ chối cơ hội này?
Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt sao?
Cố Diễm nghe Vân Xu từ chối liền quay đầu nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn thấy Lăng Văn Huyên đang nhìn chằm chằm về phía Vân Xu. Một tia vui sướng vừa mới dâng lên liền dập tắt.
Khi mọi người đang suy đoán, Vân Xu cầm một xấp bài kiểm tra dày đặc trên bàn rồi nói với Tần Ảnh: “Tôi không chỉ phải ôn tập bài mà còn đăng ký tham gia một số cuộc thi, rất nhiều chuyện, lại vô cùng bận, thật sự không thể sắp xếp thời gian để tham gia được. Hy vọng bạn học Tần có thể thông cảm giúp.”
Ngọn lửa vui sướng nhỏ bé lại nhen nhóm trong Cố Diễm.
Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ! Tần Ảnh đáp: “Bạn học Vân Xu, tuy cậu mới đến lớp chúng tôi chưa lâu, có thể là vẫn còn bỡ ngỡ với tập thể lớp. Nhưng hoạt động có thể mang lại vẻ vang cho tập thể lớp, cậu là một thành viên trong lớp, đây cũng là trách nhiệm của cậu, hy vọng cậu có trách nhiệm với nó một chút.”
“Mọi người cũng rất bận rộn với việc học, nhưng bọn họ vẫn hăng hái gánh vác trách nhiệm đấy thôi.”
Tần Ảnh hiên ngang đáp trả, trực tiếp chụp chiếc mũ không muốn mang lại vẻ vang cho tập thể lớp lên đầu Vân Xu.
Một đoàn thể bất kể lớn nhỏ đều có đặc tính bài trừ, Tần Ảnh nói Vân Xu là người mới, vì vậy không có lòng trung thành đối với lớp, cũng có nghĩa là muốn đẩy Vân Xu đối đầu với tập thể lớp.
Dòng suy nghĩ trong đầu Vân Xu bị Tần Ảnh cắt đứt hoàn toàn, đột nhiên cảm thấy cô gái Tần Ảnh này thật phiền phức, uổng công lớn lên xinh đẹp như vậy.
Nguyên chủ thích Lăng Văn Huyên, nhưng trong mắt Vân Xu, Lăng Văn Huyên chả có bất kỳ hào quang nào. Thậm chí còn vì mấy chuyện trước đây mà bị Vân Xu cho vào danh sách đen, vì vậy không hề có hứng thú với cậu ta.
Gia thế của Lăng Văn Huyên tốt đến mức nào? Gia thế hai đời nhà cô cũng không tệ. Thành tích của Lăng Văn Huyên rất tốt? Cô lập tức sắp vượt mặt được Lăng Văn Huyên rồi. Còn về ngoại hình đẹp trai của Lăng Văn Huyên? Vân Xu cảm thấy lần tỉnh dậy lần trước, Cố Diễm không cẩn thận để lộ bộ dáng thật sự còn đẹp hơn Lăng Văn Huyên nhiều.
Vì vậy, cứ coi như Lăng Văn Huyên không nằm trong danh sách đen của Vân Xu đi nữa thì Vân Xu vẫn cảm thấy cậu ra rất chướng mắt.
Lại còn cùng Lăng Văn Huyên hợp tác diễn kịch? Làm gì quan trọng bằng việc học của cô chứ.
Kiếp trước cô là một học sinh, chấp niệm trong đầu cô chính là kỳ thi tuyển sinh đại học. Cuối cùng không tham gia được kì thi đại học đã trở thành tiếc nuối lớn nhất của cô trước khi chết.
Ở kiếp này, cô lại có cơ hội được học cấp ba và tham gia kì thi tuyển sinh đại học một lần nữa, đương nhiên cô vô cùng quý trọng.
Nhất định Vân Xu sẽ không vì mấy lời thỏa hiệp của Tần Ảnh, nhưng nghĩ lại, cô liền nhìn về phía Vân Nguyệt.
Ở đâu có Vân Xu, Vân Nguyệt đều có thói quen căng thẳng thần kinh, luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Vân Xu. Vì vậy lúc nhìn thấy Vân Xu đang nhìn về phía mình, cô ta đã để ý đến, cơ thể thoáng chốc cứng đờ.
Vân Nguyệt không ngu, rất nhanh liền nhận ra ý tứ của Vân Xu khi nhìn mình.
Vân Nguyệt đứng lên, nói với Tần Ảnh: “Vở kịch này cũng không cần tất cả mọi người trong lớp phải tham gia.”
Phải công nhận Vân Nguyệt là một người ôn nhu, dịu dàng, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thấy cô ta chủ động bắt bẻ người khác như vậy.
Tần Ảnh vừa nhìn thấy Vân Nguyệt tấn công mình liền tức điên.
Một núi không thể có hai hổ, Vân Nguyệt vừa học giỏi lại còn xinh đẹp, giống như bát tự trời sinh không hợp với Tần Ảnh. Hơn nữa mối quan hệ giữa Lăng Văn Huyên và Vân Nguyệt đang tiến gần một chút khiến Tần Ảnh rất khó chịu.
Lúc này cô ta lại đứng lên bắt bẻ Tần Ảnh, như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Ảnh cố gắng duy trì vẻ mặt ôn hòa, nhưng trong mắt lại hiện lên sự tức giận, nói: “Nhưng mỗi người đều có nghĩa vụ phải tham gia. Cậu ta từ chối, mọi người đều có thể từ chối theo, nhưng bắt buộc phải có người tham gia. Cậu ta làm như vậy không phải rất ích kỷ hay sao? Như vậy sẽ không công bằng với mọi người.”
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Vân Nguyệt vẫn kiên quyết nói: “Tôi có thể thay thế bạn học Vân Xu.”
Vân Nguyệt nhìn về phía Lăng Văn Huyên.
Lăng Văn Huyên dùng ánh mắt trấn an nhìn cô ta, sau đó đứng dậy nói: “Tình huống của Vân Xu có thể hiểu được, nếu có người chủ động thế chỗ cậu ấy cũng là điều dễ hiểu.”
Cậu ta nói với mọi người: “Mọi người có ý kiến gì về việc Vân Nguyệt diễn vai Lọ Lem không?”
Mặc dù Tần Ảnh không lộ ra vẻ tức giận, nhưng những lời cô nói vừa rồi rất sắc bén, khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng. Mọi người không có tâm trạng gây sự, nhanh chóng thuận theo quyết định của Lăng Văn Huyên.
Mọi người cùng đồng nhất ý kiến với Lăng Văn Huyên, cuối cùng vai diễn Lọ Lem được giao cho Vân Nguyệt. Lần này Tần Ảnh tức giận đến mức muốn thổ huyết, nghẹn tới nội thương rồi.
Nhất thời cô đã quên mất Vân Xu, trực tiếp đẩy uất hận lên người Vân Nguyệt.
Loại người tâm cơ, da mặt dày này, chính là cô ta cố ý. Ngoài mặt thì trút giận cho Vân Xu, nhưng thực chất là để mắt đến nhân vật này, cuối cùng Lăng Văn Huyên thật sự đẩy vai diễn này cho Vân Nguyệt!
Tần Ảnh vô cùng hối hận, nếu ngay từ đầu cô nắm lấy cơ hội này thì làm gì đến lượt Vân Nguyệt chứ.
Lăng Văn Huyên ngồi bên tay phải Vân Nguyệt, cách một lối đi. Lăng Văn Huyên ném cho Vân Nguyệt một mẩu giấy.
Bọn họ thường xuyên trao đổi giấy cho nhau như này.
[Cậu đang giúp Vân Xu sao?]
Vân Nguyệt ném tờ giấy trở lại.
[Bời vì cậu diễn vai Hoàng Tử.]
Bởi vì cậu ta diễn vai Hoàng Tử, nên cô mới muốn trở thành Lọ Lem của cậu sao?
Lăng Văn Huyên nhìn thấy những lời này, cậu ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào. Cậu ta chưa bao giờ thổ lộ suy nghĩ của mình với Vân Nguyệt, cậu ta còn nghĩ Vân Nguyệt không hề hay biết. Nhưng bây giờ cậu ta phát hiện Vân Nguyệt không phải hoàn toàn không biết gì.
Lúc này Cố Diễm cũng rất vui.
Sau khi Vân Xu ngồi xuống, đột nhiên nghe Cố Diễm nói: “Cậu không muốn diễn cùng với Lăng Văn Huyên sao? Tại sao lại từ chối vậy?”
Vân Xu theo bản năng sửng sốt, buột miệng nói: “Cậu ta làm sao mà quan trọng bằng việc học chứ?”
Cô còn bổ sung thêm: “Tôi không muốn diễn cùng với Lăng Văn Huyên.”
Do bài tập quá ít hay là chê những ngày tháng khó sống, có nhất thiết phải tìm phiền phức hay không?
Giọng điệu của Vân Xu vô cùng nghiêm túc, trên mặt cũng không có chút miễn cưỡng nào, không phải cô nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Cố Diễm thấy rõ ràng, cảm giác chua xót, buồn bực lập tức tiêu tan.
Cố Diễm thở phào nhẹ nhõm, nói với Vân Xu: “Chuyện dạy kèm, tôi đồng ý.”
Danh Sách Chương: