Trong cửa hàng quần áo nam hàng hiệu ở trung tâm mua sắm, Vân Xu vốn là chọn áo sơ mi, nhưng trong quá trình lựa chọn lại bị hoa mắt, cuối cùng giữ cả bốn cái không nỡ bỏ lại.
Nếu đã chọn nhiều áo sơ mi như vậy, hay là mua thêm vài cái áo ngắn tay nữa nhỉ?
Chọn nhiều áo như vậy, không mua vài cái quần cũng không hợp lý nhỉ?
Áo khoác cũng mua vài cái vậy!
Vân Xu làm theo quy trình như thế, mua được một đống đồ.
Trong nhà hàng đồ nướng, một nam sinh ngồi xuống, nói với nam sinh nho nhã và tuấn tú ở bên cạnh: "Văn Huyên, cậu đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy ai?"
Lăng Văn Huyên thuận miệng nói ra một cái tên, nam sinh lắc đầu, cười nói: "Là Vân Xu, tôi nhìn thấy cô ấy trong cửa hàng quần áo nam, cậu nói xem có phải cô ấy đang chọn quà sinh nhật cho cậu không?”
Lăng Văn Huyên nói: “Tôi có mời cô ấy, cô ấy từ chối rồi.”
“Con gái đều là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, cô ấy thích cậu như vậy, chắc là đang giả vờ, chí ít nhất định sẽ không quên gửi quà cho cậu đâu.” Nam sinh chớp mắt đầy ẩn ý với Lăng Văn Huyên.
Trong lòng của Lăng Văn Huyên hơi lay động, trên mặt chỉ là một nụ cười thờ ơ.
Người thích cậu ta rất nhiều, người tặng quà cho cậu ta cũng rất nhiều, sự khác biệt duy nhất ở Vân Xu là, cậu ta với nữ sinh mà cậu ta thích và anh em của cậu ta có chút liên hệ, kết quả là cái tên này thường xuyên xuất hiện bên tai của cậu ta.
Nam sinh tiếp tục nói: “Có điều có lẽ cô ấy đang chọn quần áo, người bình thường tặng quà sinh nhật sẽ không tặng quần áo chứ nhỉ, với lại làm sao mà cô ấy biết được size của cậu được?”
Lăng Văn Huyên đang định nói thì bị một giọng nam rõ ràng cắt ngang.
“Xin chào, có cần tôi giúp hai vị lấy vỉ ra không?”
Lăng Văn Huyên cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, cậu ta vô thức ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện người xem như là người quen: “Bạn học Cố?”
Cậu ta gọi lớn như vậy, nam sinh cùng ăn cơm cũng ngẩng đầu nhìn một cái, nhận ra Cố Diễm. Cậu ta nhìn thoáng qua đánh giá bộ đồng phục của Cố Diễm, có phần mới lạ nói: “Cố Diễm, cậu làm phục vụ ở đây à?”
Hầu hết gia đình của các học sinh ở trường trung học số ba đều không tệ, một số ít là vô cùng tốt, đây vẫn là lần đầu tiên mà nam sinh này nhìn thấy bạn học ra ngoài làm thêm.
Cố Diễm gật đầu, đầu tiên là thuần thục lấy thịt nướng ra khỏi vỉ nướng, sau đó lấy vỉ nướng đi, nói với hai người: “Mời dùng.”
Cố Diễm và hai người họ mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng không thân, lại thêm đang trong giờ làm việc cho nên cậu mang thức ăn lên xong thì rời đi, không có ôn chuyện gì cả.
Nam sinh nghe tiếng Cố Diễm rời đi, nói với Lăng Văn Huyên: “Trường của chúng ta vẫn còn học sinh nghèo như vậy sao?”
Lăng Văn Huyên hơi nhếch khóe miệng, nói một câu không liên quan gì: “Cậu ấy rất nỗ lực, từ trước đến giờ chưa từng rớt khỏi vị trí thứ nhất, bên cạnh đó còn tham gia rất nhiều cuộc thi có tiền thưởng.”
Nam sinh im lặng suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại lời của Lăng Văn Huyên.
Ý tứ mà Lăng Văn Huyên bày tỏ là, bởi vì quá nghèo, cho nên Cố Diễm mới không dám buông lơi chút nào, bởi vì cậu ấy bắt buộc phải liều mạng học tập, mới có thể có tiền để sinh sống.
Nam sinh ăn một miếng thịt nướng, nói: “Mùi vị không tệ…” Cậu nhìn về hướng nướng thịt, nói: “Cậu ấy học cách nướng thịt cũng tốt như vậy, nhưng mà cũng đúng, nếu như làm không tốt, đoán chừng nơi này cũng sẽ không cần cậu ấy.”
Cậu ta thở dài nói: “Cậu ấy cũng không dễ dàng gì.”
Lăng Văn Huyên nhấp một ngụm đồ uống, gật đầu.
Sau khi Cố Diễm trở lại quầy thịt nướng, cậu rũ mắt nhìn vào động tác trên tay mình, trong đầu lại nhớ đến những lời mà lúc nãy nghe thấy.
Hơi lơ đãng khiến đồng nghiệp bên cạnh huých vào khuỷu tay cậu: “Thịt sắp cháy rồi.”
Cố Diễm hoàn hồn, lật mặt miếng thịt hơi cháy vàng trong tay, tạm thời đem cái tên Vân Xu giấu vào nơi đáy lòng.
Lần này Vân Xu ra ngoài không vội về nhà, mà là tự mình đi mua một ít quần áo, sau đó đi ăn cơm, xem phim, khi cô chuẩn bị về nhà thì trời đã tối từ lâu rồi.
Cô đứng ở cửa trung tâm thương mại bắt xe, bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mà đối phương cũng nhìn thấy cô.
Cố Diễm liếc nhìn những chiếc túi trong tay Vân Xu, logo trên túi trông rất quen mắt.
Cậu do dự một chút, gật đầu với Vân Xu, sau đó bỏ đi về hướng ngược lại.
Buổi sáng ngày mai phải đến trường, cô sợ không kịp nên không để cửa hàng đưa đến, mà là định tự mình mang về nhà, Vân Xu không ngờ rằng lại gặp Cố Diễm một cách tình cờ như vậy, vừa hay có thể trực tiếp đưa cho Cố Diễm.
Cô thấy Cố Diễm xoay người muốn đi, vội vàng đuổi theo.
Cô mang theo nhiều đồ như vậy thật sự rất khó chạy, cô dừng lại trước mặt Cố Diễm thở hổn hển, khó khăn hỏi: "Sao cậu đi nhanh thế?"
Cố Diễm nhìn thấy Vân Xu mệt đến thở hổn hển, đứng yên tại chỗ không đi nữa.
Sau khi Vân Xu hít thở đều lại một chút, thì lấy những chiếc túi đang cầm trên tay đưa thẳng cho Cố Diễm, nói: “Đây là quà cảm ơn, cũng là nhận lỗi.”
Trong mắt Cố Diễm là sự ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Lúc trước tôi làm hỏng bộ quần áo của cậu, cho nên định đền cho cậu một bộ.” Vân Xu nói: “Sau đó cậu giúp tôi nhiều lần như vậy, cho nên quà cảm ơn cho cậu nhiều lắm.”
Cố Diễm nhìn chiếc túi cô đưa đến, nhưng không nhận.
Cố Diễm nói: “Không cần cậu đền, cũng không cần quà cảm ơn.”
Cậu kéo ba lô trên vai, gật đầu với Vân Xu: "Tôi đi đây."
Vân Xu tuyệt vọng nắm lấy cánh tay của Cố Diễm: "Tại sao?"
Vân Xu nhớ lại không biết vừa rồi mình có nói bậy bạ gì không, có phải giọng điệu có vấn đề gì không?
Cố Diễm bị buộc phải dừng lại một lần nữa.
Cậu nhìn thời gian trên đồng hồ, nói với Vân Xu: “Tôi phải bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng để đi về.”
Vân Xu theo bản năng buông tay, chỉ có thể buồn bã nhìn Cố Diễm, muốn nói rõ với Cố Diễm, lại sợ sẽ thật sự kéo dài thời gian về nhà của Cố Diễm.
Cố Diễm vốn muốn rời đi ngay lập tức, nhưng cậu nhìn thấy một nữ sinh mặc bộ váy màu xanh nhạt đứng dưới đèn đường, gió thổi mái tóc dài mượt mà của cô, khuôn mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt trong veo buồn bã nhìn cậu, giống như một chú cún nhỏ, bỗng dưng lại mềm lòng.
“Đưa tôi đi.” Cậu nói.
Vân Xu hơi chậm một nhịp, sau đó vui vẻ đưa đồ cho Cố Diễm.
Cố Diễm thoáng nhìn thấy vết hằn màu đỏ mở nhạt trong lòng bàn tay của Vân Xu, cậu bắt lấy bàn tay đang định rút lại của Vân Xu, mở những ngón tay hơi cuộn tròn của cô ra, thấy da ngón tay và lòng bàn tay mềm mại của cô đều hơi đỏ, theo bản năng đưa lên miệng và thổi.
Gió nhẹ thổi qua lòng bàn tay, Vân Xu ngơ ngác nhìn Cố Diễm, bị hành động bất ngờ của Cố Diễm làm cho bối rối.
Cố Diễm nắm lấy tay cô, còn làm một động tác thân mật hơn…
Vân Xu ngơ ngác nhìn Cố Diễm, Cố Diễm và Vân Xu nhìn nhau, tim đập như trống đánh, lại giả vờ bình tĩnh buông tay ra, muốn giải thích những lời ban nãy, và hành vi của cậu, lại không biết phải giải thích như thế nào, mở miệng chỉ nói: “Tôi đi đây.”
Vân Xu nói: “Ngày mai gặp.”
“Ừm.”
Cố Diễm xoay người, sải bước rời đi.
Khi Vân Xu nói những bộ quần áo này là quà cảm ơn và nhận lỗi dành cho cậu, cậu có hơi vui vẻ nhưng không thể giải thích được, bởi vì đây không phải tặng cho Lăng Văn Huyên, mà là tặng cho cậu.
Lại tức giận một cách khó hiểu.
Nhận những thứ này, Vân Xu và cậu đã sòng phẳng, ranh giới rõ ràng, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Trên tàu điện ngầm, Cố Diễm nắm chặt chiếc túi trong tay, nhớ đến nụ cười của Vân Xu, ánh mắt và cả bàn tay của cô, khi phản ứng lại đã ngồi quá trạm, trong lòng cậu lại vô cớ có thêm vài phần hoảng loạn.
Đây là lần đầu tiên cậu ngồi quá trạm, mà lúc nãy tất cả những thứ trong đầu nghĩ đến là một vài chuyện linh tinh liên quan đến Vân Xu.
Vào ngày sinh nhật của Lăng Văn Huyên, cậu không muốn khiến Vân Xu khó xử, vì vậy định cho cô một lối thoát, bảo Vân Nguyệt chủ động hẹn gặp Vân Xu một lần nữa.
Vân Nguyệt nhớ đến thái độ của Vân Thừa, giấu sự tình không nói với Vân Xu.
Thật sự cho dù Vân Nguyệt đến gọi Vân Xu, Vân Xu cũng sẽ không đi, cô thậm chí còn quên cả chuyện sinh nhật của Lăng Văn Huyên.
Bởi vì sự tiến bộ rất lớn của Vân Xu trước đây, còn có sự nhiệt tình của bạn học cùng lớp đối với việc học tăng lên rõ ràng, giáo viên chủ nhiệm vui vẻ chia lớp thành các nhóm học tập nhỏ, để Vân Xu chia sẻ kinh nghiệm học tập, giảng đề. Không khí học tập trong lớp đã được cải thiện rất nhiều, hơn nữa Vân Xu cũng rất bận rộn, bởi vì cô không chỉ phải duy trì nhịp điệu học tập của chính mình, còn cần phải dành chút suy nghĩ để giúp đỡ các bạn cùng lớp.
Cứ như vậy, Vân Xu bận rộn đến tận kỳ thi tháng.
Kỳ thi này, rất nhiều người tập trung vào thành tích của Vân Xu, bọn họ rất tò mò, Vân Xu sẽ duy trì trong top ba mươi hay là lùi xa hơn một chút?
Nếu như là vế trước, vậy thì cô lại tàn nhẫn tát vào mặt lớp Tên Lửa, lớp trọng điểm một lần nữa, nếu là vế sau…
Lần này bất luận là lớp Tên Lửa hay lớp trọng điểm, mọi người đều chăm chỉ ôn tập, không ai lại muốn bị một học sinh lớp Ánh Nắng đ.è xuống.
Thứ hai, Triệu Thành Sơn bước vào lớp với gương mặt nặng trĩu, lông mày cau lại thành một từ núi, hốc mắt dường như đang chuyển hồng, khiến cho mọi người trong lớp giật mình, trong lòng suy đoán, nghi ngờ liệu có phải tháng này bọn họ cố gắng vô ích hay không, thi còn tệ hơn cả lúc trước.
Dù sao ngay cả trước đây, phản ứng của Triệu Thành Sơn cũng không trầm trọng như vậy.
Triệu Thành Sơn vốn là không nói lời nào mà liếc nhìn mọi người, sau đó nói: “Lần này mọi người thi rất tốt, tiến bộ rất lớn.”
Mặc dù ông nói như vậy, nhưng mọi người thấy vẻ mặt của Triệu Thành Sơn cũng không dám thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Thành Sơn đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi lớp, đồng thời vẫy tay với Vân Xu, ra hiệu cho cô ra ngoài cùng ông.
Ngoài cửa phòng học, Triệu Thành Sơn trầm giọng hỏi Vân Xu: “Đáp án của hai câu hỏi lớn cuối cùng trong đề thi toán có phải em đưa cho mọi người chép không?”
Hơn ba phần tư số học sinh trong lớp Ánh Nắng không chỉ làm đúng hai câu hỏi lớn cuối cùng, ngay cả quá trình và ý tưởng giải đề căn bản hoàn toàn giống nhau, khi chủ nhiệm lớp ném cuộn giấy đến trước mặt ông, trái tim ông đột ngột nặng nề.
Danh Sách Chương: