Hành lang bệnh viện thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của những người là bác sĩ và y tá mặc áo choàng màu xanh lục, sau khi bọn họ đi vào phòng mổ xong thì lại trả lại vẻ yên tĩnh như trước.
Vân Nguyệt dựa người vào tường, khuôn mặt trắng bệch.
Lúc Vân Thừa và Vân Xu đi tới, Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía bọn họ, nước mắt liền lập tức rơi xuống, Vân Thừa đi tới vỗ đầu cô ta, giọng nói hiếm khi lộ vẻ ôn hòa: “Đừng sợ, mẹ con sẽ không có việc gì đâu.”
Vân Nguyệt gật gật đầu.
Sau đó theo bản năng nhìn vào mắt Vân Xu: “Chị đã về rồi sao…”
“Ừ.” Vân Xu hỏi: “Dì Bạch làm sao vậy?”
Vân Nguyệt nói: “Lúc đi xuống cầu thang mẹ suýt nữa té ngã, mẹ loạng choạng vài bước, sau đó chảy máu, rất rất nhiều máu…”
Nói xong, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nhiều máu như vậy, mà lại còn là máu từ trên người mẹ mình chảy ra nữa.
Cô ta đã rất sợ, mẹ cô ta cùng với em trai hoặc em gái cô không biết có sao không nữa? Cô ta không khỏi tự trách mình, vì sao lúc đó không ở bên mẹ đỡ mẹ xuống dưới nhà.
Vân Thừa cùng Vân Xu đều phát hiện điểm mấu chốt trong lời nói của Vân Nguyệt, Vân Thừa là người hỏi trước: “Bị ngã sao?”
“Không ạ.” Vân Nguyệt nói: “Lúc ấy con đang định đi xuống lầu thì vừa đúng lúc trông thấy.”
Vân Thừa nhíu chặt mày, nếu không bị ngã, vì sao lại chảy nhiều máu như thế chứ?
Những dẫu sao thì phụ nữ mang thai rất yếu ớt, trước đó bác sĩ cũng từng nhắc thân thể của Bạch Vi cũng không quá tốt, cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Vân Thừa không nói thêm gì nữa: “Đợi kết luận của bác sĩ vậy.”
Nói xong, ba người đều im lặng, lẳng lặng chờ đợi.
Trong căn phòng tràn ngập mùi nước sát trùng, Vân Nguyệt ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào Bạch Vi đang nằm trên giường bệnh, Vân Xu đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bãi cỏ ở bên ngoài.
Vân Thừa từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút nặng nề, Vân Nguyệt và Vân Xu đều quay đầu nhìn ông.
Vân Nguyệt hỏi trước: “Ba, mẹ bị sao vậy?”
Vân Thừa nhìn vào mắt Vân Xu, do dự một chút, nói: “Là do sức khỏe không tốt, hơn nữa lại lo lắng quá độ dẫn tới tình trạng sảy thai.”
Không đợi Vân Nguyệt hỏi, Vân Thừa lập tức nói tiếp: “Nhưng vì đưa tới viện kịp thời nên hai mẹ con đều bình an.”
Vân Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, sau đó tiếp tục nhìn Bạch Vi đang ngủ say bằng đôi mắt hồng hồng.
“Con ra ngoài với ba một chút.” Vân Thừa nói xong liền đi ra ngoài trước.
Ở góc hành lang bên ngoài phòng bệnh, Vân Thừa lặp lại những lời mà bác sĩ mới nói.
Đại khái ý bác sĩ xoay xung quanh việc thai phụ suy nghĩ quá nhiều, dẫn tới việc tổn thương tinh thần nên lúc dặn dò có nhấn mạnh với Vân Thừa điều quan trọng nhất chính là phải giữ cho thai phụ luôn có tâm trạng tốt, nếu không tiếp đó chưa chắc có thể giữ được đứa bé, hơn nữa cơ thể của Bạch Vi có thể không chịu được lần mang thai nào nữa.
Thế nên lần mang thai này rất quan trọng.
“Con về nhà đi…” Vân Thừa nhìn Vân Xu, cuối cùng cũng không có nói để Vân Xu dỗ Bạch Vi, ông im lặng một lúc, vừa định nói ra lời hứa hẹn gì đó liền nghe thấy tiếng trả lời lưu loát và dứt khoát của Vân Xu.
“Vâng.”
Xuất phát từ nhiều loại lý do, Vân Xu cũng không hy vọng Bạch Vi xảy ra chuyện gì, càng không muốn Bạch Vi gặp tai nạn gì vì cô.
Bảo vệ lấy cuộc sống của đời này coi như là để bù đắp những sai lầm của nguyên chủ đi.
Vân Thừa ngoài ý muốn khi thấy Vân Xu đồng ý sảng khoái như vậy, ông im lặng một hồi, vẫn nói ra lời hứa của mình: “Sau khi con thi đại học xong, ba sẽ không can thiệp vào các quyết định của con nữa.”
Vân Xu gật đầu: “Vâng.”
Vân Thừa trầm giọng nói: “Nhưng vẫn không thể yêu sớm.”
Vân Xu: “…”
Tạm dừng một lát, Vân Xu hỏi: “Ba không thích cậu ấy, hay là không thích con “yêu sớm”?”
Vân Thừa thấy Vân Xu hỏi đầy sâu xa như vậy liền dự đoán được, Vân Xu hẳn là thật sự quan tâm tới cậu thiếu niên kia.
“Cả hai.” Vân Thừa nói: “Về phương diện học tập, con càng nên tập trung vào việc học, còn về phần đứa bé kia, có lẽ so với con nó càng cần nỗ lực học tập hơn nữa.”
“Ba biết thành tích của con có sự tiến bộ rất lớn đúng không? Có liên quan tới cậu ấy đó.” Giọng điệu của Vân Xu bình tĩnh, cô nói: “Cậu ấy là người đứng nhất khối, điểm cao nhất là 750, mà cậu ấy chỉ có một lần thấp hơn 745 điểm, là điểm cao nhất đó, full điểm luôn.”
Vân Thừa gật đầu: “Là một đứa trẻ ngoan…”
“Ý con muốn nói là, cậu ấy là một thiên tài chân chính.” Vân Xu nói: “Thiên tài chân chính nên không cần phải đi theo đường của người thường, về sau thành tựu của cậu ấy hẳn cũng sẽ không thấp hơn ba, cũng chưa chắc sẽ thấp hơn so với những người ba vừa lòng, con tin vào ánh mắt của mình.”
Vân Xu nói vậy khiến Vân Thừa hơi hoảng hốt, bởi vì Vân Xu đánh giá Cố Diễm rất cao, càng bởi vì Vân Xu đã nói “Con tin vào ánh mắt của mình”.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Vân Xu trưởng thành rất nhiều.
Nhiều tới mức vượt ngoài dự kiến của ông.
Khi Vân Xu dùng thái độ và giọng điệu như này nói chuyện với ông, Vân Thừa cũng không có cách nào dùng thái độ như trước để nói chuyện với Vân Xu.
Vân Thừa không có lập tức trả lời Vân Xu, mà chỉ im lặng suy nghĩ kỹ thật lâu, rồi mới nói với Vân Xu: “Nếu như thất bại thì sao?”
“Nếu cậu ấy phản bội lại tình cảm của con, con sẽ rời đi. Nếu như thành tựu của cậu ấy thấp hơn mong đợi của con và ba, vậy con sẽ thay cậu ấy tiến nhiều hơn một bước.” Vân Xu nói: “Thích một người, cũng không nhất định phải theo đuổi lợi ích tuyệt đối, đây là điều mà ba đã dạy cho con, nếu không ba cũng sẽ không lấy mẹ con, và cũng không lấy dì Bạch, không phải sao?”
Lúc nghe những lời ở vế trước Vân Thừa còn có thể duy trì nụ cười nhạt, nhưng sau khi Vân Thừa nghe thấy vế còn lại, sắc mặt ông tối sầm: “Chuyện của người lớn mà cũng dám lấy ra trêu chọc à?”
Vân Xu nhếch môi cười.
Vân Thừa không phải một người cha rộng lượng, cũng không phải một người cha dễ nói chuyện, nhưng ông đối xử với Vân Xu rất khác, ông sẵn sàng lắng nghe những lời nói và thỉnh cầu nghiêm túc của Vân Xu, cũng nguyện ý cho chim non một cơ hội lang bạt.
Cuối cùng, Vân Thừa híp mắt chậm rãi nói: “Đừng để ba tìm ra được lý do mà chia rẽ các con.”
Vân Xu thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Vâng.”
“Ba cũng sẽ không giúp cậu nhóc kia.” Vân Thừa liền thay đổi cách gọi Cố Diễm, không giữ vẻ thản nhiên nữa.
Vân Xu nói: “Ba cũng không cần giúp con.”
“Con đang uy hiếp ba à?”
“Đây là trần thuật, ba nên cảm thấy may mắn là con gái mình đã trưởng thành, có tinh thần chăm chỉ làm việc, cũng không hoàn toàn trông cậy dựa vào tiền của người lớn.”
Vân Xu nhìn trông cực kỳ ngoan ngoãn, làn da trắng nõn, đôi môi phấn hồng, mái tóc dài đã nhuộm lại thành màu đen được dưỡng tới độ mượt mà và óng ả, đôi mắt đen nhánh trong veo xinh đẹp, quần ảo chỉnh tề, sạch sẽ và tao nhã, nhìn thế nào cũng thấy đó là đứa bé ngoan.
Nhưng mà thỉnh thoảng, chẳng hạn như hiện tại, đôi mắt khẽ híp lại, đôi môi mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng, chuyển từ ngoan ngoãn sang ương bướng.
Nói chuyện cũng khiến người ta nghẹn họng.
Vân Thừa cảm nhận được con gái mình thay đổi, tâm tình phức tạp.
Con gái không chịu lớn, ông lo lắng, con gái đã trưởng thành, ông vẫn lo lắng.
Vân Thừa liền nhắc nhở: “Sử dụng tài nguyên của gia đình một cách hợp lý mới là cách làm của người thông minh.”
“Con biết.” Vân Xu nói: “Nếu ba không can thiệp vào chuyện của con thì con sẽ tới tìm ba đòi tiền.”
Vân Thừa: “…”
Vân Thừa bật cười, không màng tới việc Vân Xu tránh né mà mạnh mẽ ấn đầu Vân Xu xuống rồi xoa, bàn tay to rộng ấm áp ấy khiến cô cảm thấy thật an toàn.
Một chút nôn nóng, khổ sở trong lòng Vân Xu cũng nhờ có cái xoa này mà tan biến.
Nhưng mà giờ khắc này, Vân Xu không khỏi không nhớ tới Cố Diễm.
Lúc cô rời đi, Cố Diễm một mình canh giữ căn nhà lạnh lẽo đó có nhớ rõ việc ăn cơm không?
Danh Sách Chương: