• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Dã nói xong, đột nhiên có một cô gái đi lên sân khấu, trong tay còn ôm một bó hoa không biết lấy từ đâu đưa cho cậu ta.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng đó là cô gái mà Châu Dã thích, đang định hò hét thì Châu Dã đã né sang bên cạnh tránh bó hoa của cô gái.

Châu Dã nói: “Cô ấy biết tôi nói cô ấy, nhưng xin lỗi, cậu không phải cô ấy.”

Có lẽ do đang trong tình huống này nên Châu Dã cũng không biểu hiện quá gay gắt, nhưng từng câu từng chữ cũng đủ khiến người ta phải xấu hổ.

Sự dũng cảm ban đầu của cô gái lên tặng hoa cho Châu Dã cũng tan biến. Sau khi cô phát hiện Châu Dã còn không thèm nhìn mình lấy một lần thì buồn bã bước xuống sân khấu.

Những lãnh đạo ngồi bên dưới cũng nhìn nhau, nhưng không ai kêu Châu Dã xuống, tất cả đều giữ im lặng.

Trường Trung học số ba không nghiêm cấm yêu đương, từ chuyện này có thể thấy thái độ của những người lãnh đạo, nhưng Châu Dã làm như vậy cũng quá kiêu ngạo rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không có nữ sinh nào bước lên sân khấu.

Tất cả mọi người đều rõ, như vậy là thể hiện cho sự từ chối.

Châu Dã vẫn luôn nhìn về phía Vân Xu, hơn nữa trước đó Châu Dã đã tiết lộ một số tin tức mập mờ cùng Vân Xu. Vì thế tất cả ánh mắt của những người ngồi dưới đều trộm nhìn về phía Vân Xu, xì xào bàn tán.

Người Châu Dã tỏ tình liệu có phải Vân Xu hay không?

So với bọn họ, Cố Diễm biết chắc chắn người Châu Dã tỏ tình là Vân Xu. Cậu nắm lấy tay Vân Xu, dụng ý cũng rất rõ ràng.

Cậu không muốn Vân Xu chấp nhận lời tỏ tình của Châu Dã.

Vì vậy, bất luận Châu Dã có làm tốt như thế nào, cô cũng chỉ có cảm động, nhưng cũng không vì vậy mà thích cậu ta.

Không thích, vậy thì thẳng thắn từ chối triệt để một chút. Qua lần này có lẽ Châu Dã sẽ hoàn toàn từ bỏ?

Sau khi trong lòng đã đưa ra quyết định, cô mới có tâm tư để đối mặt với Cố Diễm.

Tại sao Cố Diễm lại nắm tay cô? Là bởi vì... lý do mà cô đang nghĩ sao?

Mặc dù hoài nghi tự mình đa tình nhưng trái tim Vân Xu vẫn đập dữ dội, cô lén liếc nhìn Cố Diễm một cái.

Cô liếc nhìn qua mới phát hiện Cố Diễm vẫn đang nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm biểu lộ những suy nghĩ phức tạp.

Cố Diễm không nói gì, chỉ nắm lấy tay Vân Xu không buông.

Trong sự im lặng, cái gì đó càng hiện ra rõ ràng hơn.

Châu Dã đứng một mình trơ trọi trên sân khấu, càng ngày càng lạnh lùng hơn: “Cậu thật sự không muốn cho tôi một cơ hội nào sao?”

“...”

“Xin lỗi, tôi hiểu rồi.” Châu Dã cúi đầu, siết chặt micro: “Tôi sẽ không ép cậu, nhưng tôi sẽ đợi cậu, đợi cậu với cậu ta chia tay, tôi vẫn luôn ở đây.”

Nói xong, Châu Dã xoay người nhảy xuống góc sân khấu, trực tiếp nghênh ngang bước đi.

Vốn dĩ có chút đau lòng cho Châu Dã, trách sao nữ sinh kia không cho Châu Dã chút mặt mũi. Không ngờ lại khiến cho một số người phải bổ sung thêm: “Cậu nói cái gì?”

Tất cả mọi người đều nghẹn lại trong cổ họng.

Hóa ra người ta đã sớm có bạn trai? Cậu ta còn dám đứng trước đám đông mà thách thức bạn trai nhà người ta?

Lại còn ‘đợi cậu chia tay, tôi vẫn luôn ở đây’, như vậy không phải quá lố rồi sao?

Tuy mọi người cũng chưa trưởng thành lắm, nhưng đạo đức cơ bản vẫn có, cũng biết loại hành vi này là sai. Nhưng vẫn có một số bộ phận bị diện mạo của Châu Dã che mắt, cảm thấy Châu Dã rất nam tính, cũng rất lãng mạn.

Vẫn luôn thầm lặng yêu cậu, bảo vệ cậu, không ngại chiếm đoạt, đây chẳng phải là nam chính si tình trong truyền thuyết sao?

Tình cảm của thiếu nữ luôn nên thơ, sau khi hành vi của Châu Dã khiến mọi người cả kinh, cuối cùng tất cả lại ngầm tha thứ cho hành vi quá đáng của cậu ta.

Chỉ có Vân Xu và Cố Diễm đều nhíu mày.

Bởi vì sự xuất hiện của Châu Dã, màn trình diễn kế tiếp dường như đều mất đi ý nghĩa. Lăng Văn Huyên, Vân Nguyệt, Tần Ảnh và những người khác đã biểu diễn rất tốt, nhưng người chiến thắng lớn nhất tối nay, khiến mọi người nhớ đến và đem ra bàn luận thì chỉ có Châu Dã.

Thái độ của Lăng Văn Huyên và Vân Nguyệt khá bình tĩnh, nhưng Tần Ảnh thì không nhịn được, nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Xu. Nhưng cô tìm một lúc lâu cũng không thấy người đâu, chỉ đành bỏ qua chuyện này.

Vân Xu đã sớm bị Cố Diễm kéo đi từ lâu.

Đúng vậy, tay của Cố Diễm vẫn nắm lấy tay của Vân Xu không rời.

Hai người đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, ánh đèn mờ nhạt khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, mà mơ hồ là một loại vẻ đẹp. Giờ phút này trong mắt hai người, đối phương cũng vô cùng đẹp.

Vân Xu cùng không buông tay Cố Diễm, trong lòng có chút hỗn loạn, cũng có chút chờ mong.

Cô không nhịn được mà lại lén nhìn Cố Diễm, lần nhìn trộm này đã bị Cố Diễm bắt được.

Ánh mắt Cố Diễm dưới ánh sáng của đèn đường trông càng trở nên sâu thẳm, các đường nét trên khuôn mặt cũng rất rõ ràng, giống như một bức tượng lớn được chạm khắc cẩn thận, tinh xảo đến mức không chân thực.

Cậu nói: “Tôi đưa cậu về kí túc xá.”

“A?”

“Đi thôi.” Tất cả những cảm xúc nhất thời của Vân Xu đều thu hết vào mắt Cố Diễm, mím môi quay đầu đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Vân Xu sờ sờ gò má, không biết là xấu hổ hay là mất mát.

Suốt dọc đường đi hai người dường như không nói câu nào. Không biết từ khi nào bầu không khí giữa hai người lại thay đổi liên tục, nói chuyện cũng trở nên dè dặt hơn.

Dừng lại dưới tòa ký túc xá nữ, Cố Diễm cũng không đi thêm nữa. Lúc Vân Xu định yên lặng quay về, cậu nói với Vân Xu: “Tôi đợi kết quả.”

Vân Xu kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.

Cố Diễm gật đầu với cô, sau đó xoay người rời đi.

Bóng lưng của cậu trông thật đơn độc.

Biểu cảm trên khuôn mặt Vân Xu thay đổi, không nhịn được lại sờ sờ mặt, nóng ran.

Cố Diễm nói đợi kết quả, một kết quả chứng minh Vân Xu có để ý đến cậu hay không.

Cậu biết, chỉ cần cô sẵn sàng, cô có thể làm được.

Mà kết quả này cũng không đến quá muộn.

Sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường trôi qua, lớp học lại tiếp tục không ngừng, cảm giác nhàn nhã trước đó mang lại nhanh chóng tan biến bởi sự huấn luyện cường độ cao.

Tuy bình thường không ngừng làm đề, đề thi giữa kì lần này cũng không có gì đặc biệt, nhưng kết quả kì thi lần này lại vô cùng đặc biệt.

Bài kiểm tra giữa kì còn chưa phát hết, danh sách thứ hạng của các lớp đã được dán trên bảng vinh danh.

Không ngoài dự liệu, Cố Diễm đứng đầu danh sách với điểm số cao ngất ngưởng.

Bằng với người xếp hạng hai.

Lúc trước có người đoán liệu Vân Xu có vượt qua Lăng Văn Huyên được hay không, dù sao Vân Xu đã từ lớp Ánh Nắng thi được vào lớp Tên Lửa, thậm chí còn leo lên vị trí thứ ba, vì vậy không có gì là không thể.

Khi ngày này thực sự đến, nhiều người vẫn cảm thấy thật vi diệu.

Quả thực Vân Xu cũng rất giỏi, vậy mà lại có thể vượt qua được cả Lăng Văn Huyên vạn năm hạng hai này. Thiên chi kiêu tử* trong mắt mọi người bị đẩy xuống rồi sao?

[Thiên chi kiêu tử*: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.]

Hơn nữa còn cao hơn hẳn ba điểm.

Đừng xem thường ba điểm này, để bọn họ phân chia thứ hạng với nhau, ba điểm này cũng đủ thể hiện chênh lệch rất lớn.

Vân Xu trực tiếp đến xem bảng vinh danh, sau đó lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, còn cố ý chụp tên cô và Cố Diễm cạnh nhau.

Làm xong mấy cái này, cô cũng không lập tức đi tìm Cố Diễm ngay.

[Kỳ thi giữa kì cậu có thể vượt qua Lăng Văn Huyên thì tôi sẽ thích cậu, được không?]

[Tôi đợi kết quả.]

Cô thật sự vượt qua Lăng Văn Huyên, cô không thể phủ nhận, lần này cô phải bạt mạng học tập mới có thể làm được.

Mà ý định ban đầu làm việc này của cô, trước đây cô không hề nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.

Có lẽ là thật, lúc không hề để ý đã thích Cố Diễm rồi.

Nhưng cô và Cố Diễm thật sự có thể ở bên nhau sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK