- Được!
Thẩm Khiết dẫn đường nên xoay người đi trước còn cô và hắn đi phía sau. Khi ba người đến nơi thì đèn của các căn hộ xung quanh cũng đã tắt ngúm. Không gian yên tĩnh gió lạnh thổi qua từng đợt. Dương Mộc Thanh cảm thán trong lòng. Nơi đây quả thật âm thịnh dương suy. Ba người đi thang máy đến tầng 14, dãy nhà tầng này chỉ có một căn hộ cuối hành lang là còn mở đèn. Ánh đèn có chút mờ nhạt do cách một lớp kính cửa sổ. Cũng chính là chỗ ở của Thẩm Khiết.
Thẩm Khiết lục tìm trong túi xách chìa khoá nhà, âm thanh rột roẹt leng keng giờ khắc này nghe càng rõ hơn ban ngày.
- Vì ở một mình nên nhà có hơi bừa bộn hai người thông cảm nhé.
Cửa được mở Thẩm Khiết đi vào trước sau đó lần mò công tắc bật thêm đèn cho sáng cả phòng khách.
- Hai người ngồi ở đây tôi vào bếp lấy nước.
Thẩm Khiết đi vào trong bếp, cô và hắn cũng tự nhiên ngồi xuống sẵn tiện quan sát nhanh căn nhà. Ban công không đóng cửa nên gió đêm lùa vào khá lạnh. Thẩm Khiết rất nhanh đã quay trở lại cùng ba cốc nước trên tay rồi đặt trên bàn mời khách.
- Khi nào cô bày trận pháp vậy? Cô định bày trận pháp chỗ nào?
Dương Mộc Thanh chưa trả lời chỉ đứng lên đi về phía ban công, nhìn một vệt dài chất nhày từ ban công dẫn đến một căn phòng cô mĩm cười. Nhưng vì cô đang đứng quay lưng nên hai người không hay biết gì. Sau đó cô quay người chỉ về hướng căn phòng gần đó.
- Đó là phòng của cô nhỉ? Tôi sẽ bày trận pháp trong phòng đó.
- Đúng vậy, cô cứ tự nhiên!
Đôi mắt hoa đào của cô lạnh dần đi, trực tiếp đi đến phòng của Thẩm Khiết nhưng cô không mở cửa đi vào trong mà xoay lưng lại đối mặt với Thẩm Khiết.
- Cô sẽ vào trong giúp tôi phong ấn Ốc Sên tinh chứ?
- Tất nhiên rồi, tôi sẽ làm theo những gì cô yêu cầu, cô còn chần chừ gì nữa mau vào trong đi.
Dương Mộc Thanh cười nhếch miệng, đưa tay lấy sợi dây thường xuân xuống.
- Được. Cơ hội tôi cho cô vừa rồi cô đã bỏ lỡ rồi.
Cô vương tay sợi dây thường xuân biến thể dài ra bay thẳng đến Thẩm Khiết trói chặt cô ta lại. Bị trói bất ngờ Thẩm Khiết cao giọng quát hỏi:
- Cô đang làm cái gì vậy? Tôi không phải ốc sên tinh tại sao lại trói tôi lại? Cô mau vào trong bắt yêu đi chứ. Mau thả tôi raaaa!
- Tôi đang đáp ứng nguyện vọng của cô đây. To gan! Dám tính kế ta.
Cô dùng ngón tay trỏ có máu của mình vẻ hai tấm bùa chắn cửa. Một cái dán ở cửa chính, cái còn lại dán ở hành lang.
- Nghe câu chuyện của ngươi nên ta muốn cho ngươi một cơ hội để quay đầu. Đáng ra ngươi nên biết điều tuân theo lời hứa cùng ta bắt Ốc Sên Tinh. Nhưng cô vẫn cố chấp, bỏ sáng theo tối giúp nó chạy thoát.
- Cô… cô phát hiện ra từ khi nào?
Không chỉ có Thẩm Khiết thắc mắc mà ngay cả Đàm Mạnh Hùng cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sợi dây từng siết cổ anh nay nó càng to hơn ngày đó nhiều hơn là do cô dùng thuật pháp gì sao?
- Từ lúc tôi nói mình không biết chỗ ốc sên tinh ẩn nấp và muốn về nhà cô ôm cây đợi thỏ. Lúc nãy đứng trước cửa cô đã cố tình giả vờ tìm chìa khoá để tạo ra tiếng động và thông báo cho người bên trong rằng có hai người cùng cô vào nhà có đúng vậy không? Lối ra ban công bị mở toang cửa và dưới sàn nhà tôi nhìn thấy được dấu vết của ốc sên tinh. Cô giúp nó bỏ trốn ra ngoài để đi tìm người nhà họ Thẩm kia đúng không? Chúng ta đi bắt yêu thôi!
Lời cuối này là cô nói với hắn. Cô mặc kệ Thẩm Khiết giãy giụa hai tay muốn thoát khỏi vừa kêu cô không được đi vừa kêu tha. Nhưng tiếc là một lần thất tín vạn lần bất tin.
- Cô còn giấu chuyện gì đúng không?
Hắn không tin là cô đã không giở trò gì phòng trường hợp bị lừa như lúc nãy. Thấy cô hời hợt như vậy mà lại quan sát rất kỹ.