Âu Chí Kiên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình công khai đánh giá hắn như vậy thấy cũng có chút nực cười, lại định rít một hơi thuốc thì mới phát hiện nó đã tắt ngúm tự lúc nào không hay. Có chút bất ngờ, hắn lại ngẩng đầu nhìn về hướng cô gái nhưng lúc này chỉ còn lại là bóng lưng của cô. Âu Chí Kiên xoay người đi vào lại bên trong, không khí bên trong lại đặc biệt náo nhiệt một tên thấy hắn vào liền nói
- Âu Chí Kiên! Con bà nó, nghe nói tên Đàm Mạnh Hùng đó đang có quan hệ mập mờ với cô ả diễn viên tên gì mà Lý Hồng Ngọc đấy. Cậu có tin được không? Cậu sắp bị bỏ rơi rồi người anh em! Haha
- Cậu suốt ngày trong bệnh viện mà tin tức nhay nhạy hơn đám chó săn rồi đó?
- Còn không phải đêm qua hắn vác người đến tận chỗ tôi ra mắt hay sao? Là một người đàn ông mà hắn nhịn được, hơ hơ tôi càng nghi ngờ hai cậu có vấn đề về chuyện này thật rồi.
- Ngô Khiêm cậu thì dũng mãnh rồi, hùng hục như trâu có ngày suy thận sớm!
- Tôi là tập thể dục cường độ mạnh ok? Vừa rồi hắn ở đây tôi còn thấy hắn nhận cuộc gọi của cô nàng đó liền xách đích đi liền.
Âu Chí Kiên không thèm quan tâm, chỉ cầm ly rượu trong tay nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Dương Mộc Thanh từ sau khi xuyên qua đã có được ký ức của nguyên chủ, nhưng sức mạnh của cô thì vẫn chưa dung hoà hoàn toàn được với cơ thể này, nên vẫn còn yếu. Hiện tại cô đang ngồi trong xe khuôn mặt có chút nhợt nhạt, cơ thể này không thể chứa sức mạnh của cô trong tức thì được, chắc là phải cần thời gian không thể dục tốc bất đạt được. Dương Mộc Thanh thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi, bên ngoài có tiếng gõ cửa lên thành kính xe của cô đã một hồi lâu. Vì chiếc xe đậu ngay đường ra vào Bar Moon. Xe của Đàm Mạnh Hùng đậu ở B5 còn xe của Dương Mộc Thanh đậu ở tầng B1 bây giờ chạy lên tới đây thì bị kẹt bởi chiếc xe này không thể chạy ra bên ngoài được
Dương Mộc Thanh hạ cửa kính xuống.
- Cô Dương Mộc Thanh?
- … Dương Mộc Thanh chỉ nhìn người đang ông trước mặt mà không lên tiếng
- Cô đỗ xe đây đã 15 20 phút gì rồi đấy? Có thể lái đi cho xe chúng tôi qua không? Sếp tôi đang vội.
- …
Vương Quân này thấy cô không có bất kì phản ứng nào với lời nói của mình liền hết cách quay lại xe báo cáo.
- Đàm tổng, không ngờ người trong xe đằng trước chúng ta lại là cô Dương Mộc Thanh. Chẳng phải ngài bảo tên kia gài bẩy cô ấy sao bây giờ còn ngồi ở đó?
Đàm Mạnh Hùng đưa tay ra nhìn đồng hồ, hắn mở cửa xe bước xuống đi lại chiếc xe của Dương Mộc Thanh, đang đứng sát cánh cửa định gõ cửa thì đột nhiên cánh cửa xe mở mạnh ra va vào người hắn. Với lực đạo đó hắn bị mất thế lùi ra sau mấy bước.
Cô bước xuống xe, quăng chìa khoá vào người đàn ông trước mặt.
- Muốn dời xe thì tự đi mà lái
Giọng nói không chút cảm xúc nào khi vào tai của Đàm Mạnh Hùng nghe ra lại có chút thách thức.
- Đại tiểu thư Dương gia sao lại nhếch nhác vậy là vừa trải qua chuyện gì sao? Đến việc lái xe cũng không có sức để lái?
Dương Mộc Thanh lúc nãy chính là không để người trước mặt vào mắt, chỉ là cô không muốn đi cái con xe chật chội này, nó quá là phiền phức nên vừa hay có người đến, cô lại tuỳ ý vứt việc phiền phức này cho hắn thôi. Nhưng bây giờ người này đối với cô lại có chút châm chọc cùng sự khinh thường. Cặp mắt hoa đào khẽ lay động
- Chúng ta có quen qua? Dù quen hay không thì ta thấy ngươi là một tên thiếu giáo dưỡng. Với phụ nữ thì nên dùng lời hay ý đẹp, với lão nhân thì nên kính trọng, lễ tắc. Mà ngươi chính là vừa bất kính với ta!
Cô vừa nói Đàm Mạnh Hùng vừa nghe lại có chút không thể tin được, Dương Mộc Thanh này đúng là chưa biết chết là gì thì không biết sợ.