Mộ Tấn Dương đến gần, điều chỉnh lại hơi thở, quan sát cô từ trên xuống dưới mới bình tĩnh mở miệng: “Đến xem cô như thế nào.”
Nói xong, tầm mắt của anh lại nhìn đằng sau lưng của Diệp Du Nhiên.
“Boss Mộ.” Khóe miệng An Hạ khẽ cười, chào hỏi Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên: “Chúng ta trở về trước đi.”
Có lẽ là Mộ Tấn Dương đã xử lí mọi việc rồi nên lúc bọn họ cùng với Mộ Tấn Dương đi ra thì một đường thông suốt.
Bọn họ đi ra từ cửa hông thì Diệp Du Nhiên nhìn thấy Nam Sơn.
“Cô Diệp.” Nam Sơn thấy cô nhìn về phía mình thì khẽ mỉm cười chào hỏi cô.
Bởi vì Diệp Du Nhiên trước đó không cho phép anh ta gọi là chị dâu cho nên anh ta đến bây giờ vẫn gọi Diệp Du Nhiên là “cô Diệp.”
Không đợi Diệp Du Nhiên nói chuyện thì Mộ Tấn Dương đã sắp xếp: “Cậu đưa cô An về đi.”
Nam Sơn gật đầu: “Được.”
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên: “Cô An có Nam Sơn đưa về rồi, em cũng nên yên tâm rồi, chúng ta về thôi.”
“Ừ.” Diệp Du Nhiên mỉm cười gật đầu, chủ động đi đến kéo tay anh, sau đó quay đầu nhìn về phía An Hạ, An Hạ vẫy tay với cô thì xoay người lên xe của Nam Sơn.
Nhìn Nam Sơn chở An Hạ rời đi, Diệp Du Nhiên mới lên xe cùng với Mộ Tấn Dương.
Vừa ngồi vào xe thì Diệp Du Nhiên lấy điện thoại ra xem tin tức.
Tin tức đưa tin Cố Hàm Yên bị thương, cùng với tin tức gièm pha có liên quan đến Hào Môn nhà họ Tô… rất nhiều, tin tức tràn lan, các nhà truyền thông đều đưa tin.
Nhìn Diệp Du Nhiên nhíu chặt mày, bỗng nhiên Mộ Tấn Dương nhích lại gần cô, hơi thở mát lạnh trên người anh đánh tới.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, trong mắt của anh cũng nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Một tay Mộ Tấn Dương chống trên ghế của cô, tay khác thì đi tìm dây an toàn, tỉ mỉ mang dây an toàn vào cho cô, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, trừng mắt nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Hai chữ “cảm ơn” này của cô cùng khách sáo, làm cho đôi mày của Mộ Tấn Dương nhíu lại, đôi mắt vốn nhìn không ra cảm xúc gì, giống như đột nhiên rơi vào lạnh lẽo, liếc mắt nhìn càng làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên vài giây, sau đó xoay người lại chuyên tâm lái xe, giống như cái nhìn vừa nãy cũng chỉ là ngó chừng cô mà thôi.
Mà trong lòng của Diệp Du Nhiên vẫn còn đang nhớ đến buổi họp báo lúc nãy.
Cùng với những câu nói sau cùng của Diệp Nguyên Minh.
“Chuyện của quá khứ không ảnh hưởng được đến cuộc sống sau này của cháu, con người phải luôn hướng về phía trước.”
Nói gần nói xa, là uy hiếp, cũng là nhắc nhở.
Nhắc nhở cô điều gì?
Là chuyện ba cô bị ngồi tù, hay là chuyện cô bị sẩy thai?
Có lẽ là cả hai chuyện.
Diệp Nguyên Minh đang uy hiếp cô, buổi họp báo hôm nay vốn dĩ sẽ không xuất hiện sai sót.
Phóng viên và truyền thông đều nối liền nhau, căn bản sẽ không hỏi những vấn đề không nên hỏi, vốn dĩ tất cả đều sẽ vui vẻ.