Chương 360:
Diệp Du Nhiên: “…”
Đến khi đón Thịt Bò về nhà rồi, cô vẫn không vui.
Mộ Tấn Dương gọt một quả táo nhét vào tay cô, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô.
“Người ông ta khinh thường là anh chứ không phải em, em tức cái gì?”
Diệp Du Nhiên cắn mạnh vào quả táo, không nói gì.
Thật ra, Diệp Nguyên Minh cũng xem thường cô, chẳng qua từ khi cô không quan tâm người nhà họ Diệp, cô đã xem nhẹ thái độ của họ đối với cô rồi.
Nhưng ông ta dùng giọng điệu đó để nói với Mộ Tấn Dương, cô thật sự không vui.
Anh là người ưu tú, một đầu ngón tay của anh có thể tùy ý nghiền nát ông ta thành cặn bã, ông ta có tư cách gì mà nói anh như thế?
“Em không ưa ông ta, không làm được chuyện gì hẳn hoi mà còn hay xem thường người này người kia, nếu ông ta không phải người nhà họ Diệp, không biết sẽ ra cái dạng gì nữa?”
Diệp Du Nhiên xả hết cơn tức thì thở phào một hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mộ Tấn Dương đứng dậy, xoa đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Em đừng để bụng, là do ông ta đề cao bản thân quá thôi. Anh đi nấu cơm, em chuẩn bị chút đồ ngày mai mang theo.”
“Vâng.” Diệp Du Nhiên gật đầu, như chú mèo xù lông vừa được chủ nhân vuốt ve đã trở nên ngoan ngoãn ngay.
Anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng đáng yêu, phải làm sao đây…
Diệp Du Nhiên đang gặm táo chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô xoay người nằm nhoài lên sofa, hắng giọng hỏi anh: “Mà này, bằng củ anh là bằng gì vậy?”
“Hai bằng thạc sĩ đại học HF.” Mộ Tấn Dương trả lời câu hỏi của cô rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Để lại một mình Diệp Du Nhiên đang ngơ ngác ở đó.
Hai bằng thạc sĩ ở trường đại học hàng đầu thế giới, anh mười bốn tuổi đã bắt đầu khởi nghiệp, chắc chắn sẽ rất bận rộn và vất vả, vậy mà còn phải dành thời gian cho việc học nữa…
Diệp Du Nhiên thất thần gặm quả táo trong tay, nếu không phải ngày ngày cô nhìn anh ăn cơm rửa mặt, cô thật sự cảm thấy anh không phải người bình thường.
***
Sáng hôm sau, lúc cô thấy Nam Sơn và Bùi Chính Thành trước cửa, khóe miệng khẽ giật giật, không ngờ anh lại làm thật.
“Ông chủ, bà chủ, chào buổi sáng.” Giọng điệu của Nam Sơn rất thoải mái, dù sao cũng sắp được ra ngoài chơi, anh ta sắp điên đầu vì công việc rồi.
“Chào buổi sáng.” Diệp Du Nhiên nói xong thì xoay đầu, hỏi nhỏ Mộ Tấn Dương: “Anh thật sự gọi Nam Sơn tới đây à?”
Nam Sơn vẫn luôn quản lý Ngọc Hoàng Cung trên danh nghĩa thay cho Mộ Tấn Dương, ai là khách quen của Ngọc Hoàng Cung, hầu hết đều biết anh ta.
“Không sao, dù gì cũng không tốn tiền.” Anh vừa nói vừa để hành lý vào cốp sau.
Diệp Du Nhiên đi theo anh, thầm nhìn nhận lại cuộc đời.
Cô cảm thấy cách hiểu của cô về người giàu có như anh hoàn toàn không giống nhau.
Mỗi ngày anh đều có thời gian tới đón cô tan làm, nấu cơm, biết tham gia ké hoạt động của công ty vợ mình, đã thế lại còn dẫn bạn theo nữa.
Đúng rồi, cô phải gọi cho An Hạ.
Danh Sách Chương: