Ví dụ như cá hấp dầu lần trước ấy.
Nghĩ đến cá hấp dầu lần trước, Diệp Du Nhiên nhíu nhíu mày, đi vào phòng bếp.
Người bị bệnh phải ăn uống thanh đạm, lúc Lục Thời Sơ đi nói có thể nấu chút canh gà.
Diệp Du Nhiên gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ rồi chui vào phòng bếp.
…
Đợi đến khi cô hầm canh gà xong, đã là chuyện của ba tiếng sau rồi.
Cô hầm canh bằng cách đơn giản nhất dựa theo sách dạy nấu ăn, hương vị làm ra cũng coi như tạm ổn.
Cô không bỏ muối, tự mình nếm thử một ngụm, cảm thấy nhạt nhẽo muốn chết, nhưng Lục Thời Sơ đã nói bây giờ Mộ Tấn Dương phải ăn thanh đạm, vậy cứ thanh đạm một chút thôi.
Cô vừa múc một bát canh gà lớn đi ra đặt trên bàn cơm, định để nguội một chút rồi bưng lên, chợt nghe thấy có người gõ cửa.
Diệp Du Nhiên hơi ngạc nhiên, sắp đến giờ cơm chiều rồi, ai đến vậy?
Cô đi tới mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Nam Sơn vẻ mặt tươi cười.
“Cô Diệp.” Nam Sơn hơi gật đầu với cô.
Cô không ngờ đến, nhưng cũng biết anh ta tìm đến cửa chắc chắn là tìm Mộ Tấn Dương nói chuyện công việc.
“Mộ Tấn Dương bị sốt, có chuyện công việc gì, đợi anh ấy khỏi bệnh rồi nói sau.” Diệp Du Nhiên nói xong, lại hỏi anh ta: “Anh ấy đang ngủ trong phòng, anh muốn đi lên xem thử không?”
“Bị sốt?” Nam Sơn vừa lẩm bẩm tự nói vừa đi vào bên trong.
Diệp Du Nhiên ở sau lưng anh ta đóng cửa lại, ngoài cửa lại có người đến, cô đành phải mở cửa ra lần nữa.
Nhưng mà, người đến lúc này, Diệp Du Nhiên hoàn toàn sẽ không hỏi loại vấn đề “anh ấy ở phòng ngủ, cô có muốn lên xem không?”.
“Cô Cố có chuyện gì à?” Diệp Du Nhiên chặn ở cửa, lên tiếng hỏi cô ta.
Trong nhà cô, cô làm chủ, chính là không muốn cho Cố Hàm Yên đi vào.
Cố Hàm Yên liếc mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Đương nhiên tôi đến tìm Tấn Dương rồi.”
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua mình, đã biết ánh mắt của Cố Hàm Yên là có ý gì.
Buổi sáng lúc cô thức dậy ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, sau khi rửa mặt qua loa đã gọi Lục Thời Sơ đến khám bệnh cho Mộ Tấn Dương, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà không có phong cách gì, chân mang dép lê, cũng không có trang điểm, vì ở trong phòng bếp hầm canh nấu cơm nên trên trán có mồ hôi, tóc trước trán dính ướt, cả người nhìn qua hơi nhếch nhác bê bối.
“À, anh ấy bị bệnh, không tiện gặp khách.” Diệp Du Nhiên nói xong, ra vẻ muốn đóng cửa.
Ai ngờ Cố Hàm Yên đã thấy trước từ lâu, bước một chân vào cửa, ngăn cản động tác của cô: “Anh ấy bị bệnh, tôi càng phải đi xem thử, mặc dù bây giờ cô là vợ anh ấy, nhưng cô cũng quản lý hơi nhiều rồi đấy, tôi là bạn của anh ấy, ngay cả quyền thăm anh ấy cũng không có à?”
Diệp Du Nhiên liếc cô ta, không đợi cô nói chuyện, Cố Hàm Yên đã mở miệng lần nữa, kề sát đến gần cô mấy phần, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: “Hay là nói, không phải cô sợ tôi gặp anh ấy, mà là sợ tôi cướp anh ấy về hả?”
Cướp… về? Ha ha, mặt dày thật.
“Bà chủ, cô Cố…” Giọng nói của Nam Sơn vang lên phía sau hai người, Diệp Du Nhiên mới nhớ ra ở đây vẫn còn một người khác.
Nam Sơn luôn đi theo bên cạnh Mộ Tấn Dương, cho nên cũng quen Cố Hàm Yên.