Mộ Tấn Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua Thịt Bò, đi về phía Diệp Du Nhiên: “Sao lại ngồi dưới đất.”
“Đi với con trai anh mệt quá.” Diệp Du Nhiên cười chỉ chỉ Thịt Bò.
Thịt Bò giống như nghe hiểu, lại nhảy tới, ngồi xổm bên người Diệp Du Nhiên, nhìn Mộ Tấn Dương: “Gâu gâu!”
Vẻ mặt kia giống như đang nói: “Xem đi, chính là con đấy!”
Diệp Du Nhiên: “......”
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không chút thay đổi kéo Diệp Du Nhiên đứng dậy, mở cửa xe nhét cô vào trong, sau đó lập tức đóng cửa xe lại.
Mãi đến lúc anh lên xe từ bên kia, Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua Thịt Bò ngồi ở ven đường vô cùng đáng thương nhìn cô: “Còn Thịt Bò......”
Mộ Tấn Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thờ ơ mở miệng: “À.”
À?
Mộ Tấn Dương hỏi lại một câu: “Không phải nó thích chạy sao?”
Cho nên, ý của Mộ Tấn Dương là để Thịt Bò chạy theo ô Diệp?
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Thịt Bò vẻ mặt vô tội ở ngoài cửa sổ xe, muốn mở cửa xe đi xuống ôm nó lên, kết quả Mộ Tấn Dương đã khởi động xe rồi.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh......”
Mộ Tấn Dương không để ý tới cô, nhưng tốc độ xe chạy chậm hơn một chút.
Đợi đến lúc xe anh dừng lại trước cổng biệt thự, Thịt Bò cũng đuổi kịp theo, chỉ là mới chạy đến phía trước xe đã ngã thẳng xuống.
Cả thân chó nằm ngã chổng vó ở đó, lưỡi chó thè ra, đầu không ngừng thở gấp, một bên còn đảo mắt nhìn Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương, đi qua xoa xoa bụng nó, nó thoải mái đến lắc lư cái đầu.
“Xách cái này vào trước đi.” Mộ Tấn Dương đưa một túi rau xanh cho Diệp Du Nhiên, đuổi cô đi vào trong.
Mắt thấy Diệp Du Nhiên sắp rời khỏi, Thịt Bò liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương, sau đó nghiêng người nằm qua một bên, không nhìn tới anh.
Chó Collie là lão đại đứng đầu có chỉ số IQ cao nhất trong các loại chó cưng, sao có thể không nhìn ra ý tốt và ý xấu của người khác với nó được.
Mộ Tấn Dương thấy nó như vậy, nhíu mày duỗi tay ra, kéo kéo chân của nó, xoay cơ thể lông xù của nó lại.
Mộ Tấn Dương nhìn nó, giọng điệu nghiêm túc: “Tuy con và cô ấy thông minh xinh đẹp còn nóng tính giống nhau, nhưng cô ấy là vợ của ba, không được bắt nạt cô ấy, có biết không?”
“......” Hình như cảm giác được khí thế cường đại trên người Mộ Tấn Dương, Thịt Bò giữ vững tư thế chổng vó không dám nhúc nhích.
Mộ Tấn Dương nhíu mày: “Nghe không hiểu à?”
Quả nhiên chó và người không giống nhau, chó vẫn có chút ngốc hơn.
............
Buổi tối lúc sắp ăn cơm, Thịt Bò đi qua đi lại bên cạnh bàn ăn.
Diệp Du Nhiên rất tốt bụng mang bát của nó tới đây, đặt ở bên cạnh bàn ăn, chó cũng phải ăn bữa tối mà.
Cô để thức ăn cho chó vào cho Thịt Bò, sau khi rửa tay mới ngồi xuống trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm.