Chương 385:
Ý là anh không muốn nói với cô về chuyện ông ngoại nữa.
Sắc mặt Cố Hàm Yên khẽ thay đổi, cô cúi thấp đầu không nói gì nữa.
Mộ Tấn Dương uống nước xong, lại bắt đầu hút thuốc, liên tục chú ý đến thời gian.
Cố Hàm Yên cảm nhận được tâm tư của anh không ở đây, đang định nói gì đó, Mộ Tấn Dương đột nhiên vứt điếu thuốc đi, đi ra ngoài: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong, không đợi Cố Hàm Yên phản ứng lại, anh đã rời đi.
***
Mộ Tấn Dương ra khỏi phòng bao, nhìn sang phía Diệp Du Nhiên ngồi trước đó, giờ đã có người khác ngồi được một lúc rồi.
Anh nhíu mày lại, anh biết tốc độ ăn của cô, vì vậy mới cố ý tính thời gian rồi ra đây, không ngờ cô đã đi mất.
Hình như, những việc liên quan đến cô, anh luôn tính sai.
Điều nghiêm trọng nhất là, đã tính sai tình cảm của cô dành cho anh.
***
Diệp Du Nhiên ra khỏi nhà hàng, đi đến siêu thị dạo một vòng, nhưng lại không mua gì cả.
Cô chỉ là muốn hưởng thụ một chút không khí náo nhiệt.
Cô cảm giác như bản thân mình đã bị bỏ rơi, biến thành một người không có nhà để về.
Sở dĩ những người xung quanh đi lại nhanh chóng, đó là vì bọn họ có một nơi cần phải đến, còn cô đột nhiên không biết mình nên đi đâu.
Vịnh Vân Thượng, cô không muốn trở về.
Khó trách mọi người luôn nói trái tim của người đàn ông thay đổi rất nhanh, lúc đối xử tốt với bạn, thì vô cùng dịu dàng, ngọt ngào, lúc trở mặt…
Diệp Du Nhiên cười nhạo bản thân mình.
Anh nói anh vẫn luôn rất bao dung cô, anh nói muốn thay đổi cách sống chung giữa hai người.
Những lời nói này nghe có vẻ không hề giống những lời nói lúc tức giận, hoàn toàn chỉ là cái cớ sau khi thay lòng đổi dạ.
Cho dù có tức giận, cô cũng chưa bao giờ nói những lời như vậy, có lẽ tính cách của cô khiến người khác không yêu thích, cuối cùng khiến anh cảm thấy chán ghét, phiền phức rồi.
Nếu không, sao đột nhiên anh lại tức giận như vậy chứ?
Diệp Du Nhiên lắc đầu, không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.
Phía trước có một chiếc xe buýt đỗ lại, cô nghĩ một lúc rồi đi lên, cũng không quan tâm đến chiếc xe này sẽ đi về nơi nào.
Đợi đến lúc cô lên vài chuyến xe buýt không có mục đích rồi về nhà, đã là mười một giờ.
Mở cửa ra bước vào, vẫn chưa kịp bật đèn, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Cuối cùng cũng biết trở về rồi?”
Trong phòng vẳng ra giọng nam lạnh lùng, âm u nghe vô cùng đáng sợ, Diệp Du Nhiên không tự chủ được rùng mình một cái.
Tay cô nắm chặt chìa khóa đang cắm ở lỗ khóa trên cửa, động tác rút ra lập tức cứng đờ ở đó.
Sau khi hoảng hốt giây lát, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, rút chìa khóa ra sau đó bật mở đèn lên.
“Sao anh lại ở đây?”
Chẳng phải anh đang ăn tối với Cố Hàm Yên sao?
Mộ Tấn Dương ngồi trên sofa, đưa lưng về phía cô, tư thế ngồi có phần cứng ngắc.
Không biết là vì duy trì tư thế này quá lâu hay là vì… căng thẳng?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì khóe miệng Diệp Du Nhiên nhếch lên giễu cợt.
Danh Sách Chương: