Trên tình cảm, phụ nữ trời sinh đã đa nghi, đây là thứ không thể khống chế được.
Đợi đã, cô vừa nghĩ tới cái gì vậy, người yêu?
Người mình yêu?
Yêu?
Cô yêu Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên bị suy nghĩ của mình làm đỏ bừng mặt.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình thích Mộ Tấn Dương, hơn nữa rất thích anh đối xử tốt với mình, vẫn chưa từng nâng tình cảm với anh đến mức yêu.
Có lẽ là......là yêu nhỉ......
“Sao vậy?” Mộ Tấn Dương vừa đi vào đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, chỉ cho rằng cô không thoải mái ở đâu đó.
Khẽ nhíu mày, trên mặt lóe lên chút lo lắng, đi qua duỗi tay phủ lên trán cô, lại đưa ngược về đặt lên trán mình thử nhiệt dộ.
Phát hiện nhiệt độ giống nhau, sắc mặt của anh mới thả lỏng.
Diệp Du Nhiên bị anh đột nhiên cắt ngang suy nghĩ, hành động chăm sóc cẩn thận của anh không thể nghi ngờ đã bắn trúng trái tim thiếu nữ của cô trong nháy mắt.
Mỗi người phụ nữ đều muốn luôn được người khác quan tâm, muốn được người khác đặt trên đầu quả tim.
Mà Mộ Tấn Dương, gần như cho cô tất cả ảo tưởng của phụ nữ với một nửa kia.
Cao lớn đẹp trai, ngồi trên tỉ người, biết nấu cơm còn quan tâm săn sóc.
Ngoài tính cách của anh, gần như có thể nói là hoàn mỹ.
Mà người đàn ông gần như hoàn mỹ này còn là chồng của cô, cô có thể hợp pháp và hưởng thụ anh đối xử tốt với cô bất cứ lúc nào.
Điều này khiến Diệp Du Nhiên có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Mộ Tấn Dương rũ mắt, thấy Diệp Du Nhiên cứ mãi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhuộm màu đỏ ửng, tuy không thể đoán ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng có thể nhìn rõ sự ái mộ từ trong đôi mắt cô.
Suy nghĩ một chút, anh vươn tay véo véo mặt cô, ngoài ánh mắt tỏa sáng, trên mặt vẫn luôn lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Giọng nói phát ra còn mang theo cảm xúc nào đó: “Còn nhìn nữa thì ăn em luôn đấy.”
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút khàn, ánh mắt sáng đến dọa người.
Trong nháy mắt, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh, giống như giấu một con thỏ nhỏ bên trong, nhảy đến khiến cô hoảng hốt.
“Tôi cái gì...... anh......” Diệp Du Nhiên nói năng lộn xộn nhìn anh, cuối cùng dứt khoát hất cằm nói một câu: “Anh đến đây.”
Cuối cùng Mộ Tấn Dương không nhịn được nữa, phì một tiếng bật cười.
Sau đó nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn, khiến sắc mặt của Diệp Du Nhiên lại đỏ thêm mấy phần.
Sao người này có thể như vậy chứ, sau khi cô nói như vậy, không phải anh nên trực tiếp nhào tới sao?
Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười đâu!
“Cười cái gì mà cười!” Diệp Du Nhiên vỗ tay anh ra, đôi mắt như nước lạnh lùng trừng anh, duỗi chân đá chân anh: “Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Lúc anh véo mặt cô, tay kia đúng lúc đặt trên ghế cô, cô lại ngồi gần bàn, nếu anh không tránh ra, không để cô kéo ghế ra, thì không có cách nào đứng dậy rời khỏi được.