Phần sau là chuyện liên quan đến ba của cô ngồi tù, từ nhỏ cô đã học không tốt, sẩy thai, là loại người có quan hệ nam nữ bậy bạ.
Trên mặt của Cố Hàm Yên thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng biến mất, lại xen lẫn vào dó là một tia thất vọng, là vẻ mặt không muốn nói nhiều nữa: “Ngại quá, hôm nay đến đây thôi được không? Tôi hơi mệt…”
Giọng nói của cô ta mang theo hàm ý xin lỗi với người phóng viên, khuôn mặt mệt mỏi, giống như là không ngờ đến Diệp Du Nhiên là loại người như vậy, cả khuôn mặt nhìn rất là mệt nhọc.
Tuy cô ta không nói một câu Diệp Du Nhiên không đúng, cũng không tán thành với câu hỏi của phóng viên, nhưng biểu tình của cô ta đã đủ để làm rõ rất nhiều điều rồi.
Video này là của hôm qua, mà người phóng viên lại đăng video này vào sáng hôm nay, đây rõ ràng là cố ý gây chuyện.
Sau đó lần lượt đăng tin những chuyện của năm đó, gây nhiễu loạn cả buổi họp báo.
Trong lòng của Cố Hàm Yên thật sự đang rất nghiền ngẫm, cô ta chắc chắn là không muốn để cho Diệp Du Nhiên được như ý, đây cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là Cố Hàm Yên vừa mới nhận phỏng vấn của phóng viên thì Diệp Nguyên Minh đã tìm người đăng tin về những chuyện năm đó, không biết là trùng hợp hay là…
“Cốc cốc!”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Du Nhiên bỗng quay đầu thì nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đẩy cửa đi vào.
“Có thể ăn cơm được rồi.” Ngữ điệu của Mộ Tấn Dương rất bình tĩnh, tay áo được xắn lên, trời đã cuối mùa thu mà trên trán của anh thế nhưng còn có một lớp mồ hôi.
Diệp Du Nhiên vội vàng tắt máy tính, đứng dậy đi về phía anh.
Nhìn mồ hôi trên trán anh, Diệp Du Nhiên đưa tay lên giúp anh lau đi: “Nóng như vậy à?”?
Mộ Tấn Dương không nói chuyện, bắt lấy tay của cô, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt cô, giống như là xác định thử cô có bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm nay không.
Nhìn được vài giây thì anh một bên kéo cô ra ngoài, một bên giống như là lơ đãng mở miệng: “Chính Thành bọn họ cũng đến rồi.”
Bọn họ?
Diệp Du Nhiên mím môi cười, chắc hẳn là Cố Hàm Yên cũng đến rồi.
Cô và Mộ Tấn Dương xuống lầu đi vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Cố Hàm Yên và Bùi Chính Thành đang ngồi trước bàn ăn.
Hôm nay Cố Hàm Yên mặc một chiếc váy màu trắng, trên đầu vẫn còn mang băng gạt trắng, sắc mặt cũng tái nhợt, cả người nhìn yếu ớt vô cùng.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên xuống dưới lầu, cô ta lập tức đứng lên, gọi một tiếng: “Du Nhiên.”
“Thân thể của cô Cố không có vấn đề gì chứ? Sao giờ lại ra viện rồi? Bác sĩ không phải nói là nên nằm viện theo dõi một tuần nữa sao?”
Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn Cố Hàm Yên, trong đôi mắt đào hoa ẩm ướt mang theo một tia trào phúng.
Cố Hàm Yên chính là người như vậy, rõ ràng là lừa dối phóng viên mà còn có thể biểu hiện như người không có việc gì.
Chính xác, bản thân cô ta không nói gì cả, những lời nói ác ý, những phóng đoán đó đều là từ trong miệng của người khác, đều là do giới truyền thông đưa tin.
“Du Nhiên không cần phải lo lắng cho tôi, thân thể tôi không sao cả, ngược lại là cô…” Cô ta nói đến đây thì ngừng lại, vẻ mặt trở nên bí hiểm, giống như là kiêng kị thứ gì đó cho nên không thể mở miệng nói ra được.
Đáy lòng Diệp Du Nhiên cười lạnh, trên mặt ngược lại không có bất cứ biểu tình gì, Mộ Tấn Dương kéo ghế giúp cô, cô cũng tự nhiên mà ngồi xuống, động tác ưu nhã: “Tôi làm sao?”