Mặt trời cũng đã lên cao, tiếng chim hót líu ríu bên ngoài cửa sổ vang vào phòng khiến Lãnh Nguyệt tỉnh giấc.
Tỉnh dậy nàng vươn vai vài cái cho tỉnh ngủ hẳn, đứng dậy chỉnh trang lại chăn gối, y phục cho toàn rồi ra khỏi phòng.
Theo dự định nàng định sẽ đi đến một ngôi chùa để xin thẻ bình an cho mọi người. Đi được nửa đường thì bị chặn lại bởi đám côn đồ....
“Cô gái này trông có vê cũng ""ngon"" đấy nha~ Cũng dám tự đi một mình ở nơi hoang vắng này nữa. Như vậy nguy hiểm lắm đó~ Chi bằng để bản thiếu gia đưa về làm vợ đi?~”
“Phải đó, đại ca nên làm cô em nó thoả mãn đi~ Bọn em cũng muốn được chiêm ngưỡng nữa!”
Lãnh Nguyệt nhìn sắc mặt côn đồ của bọn chúng mà thất ghê tởm cực kì, muốn đanhs bay bọn chúng qua đi a~
“Mấy anh mồm miệng nhanh nhẩu ghê nha~ Nhưng tiếc rằng bản tiểu thư đây không có hứng thú! Cút ra hoặc chết!!” Tốt nhất nên xử chết bọn chúng luôn đi cho nhanh, nhưng dù sao một cô nàng sât thủ như nàng cũng nên cho ""nạn nhân"" của mình phương án để chọn lựa cho công bằng nữa chứ!
Bọn côn đồ thấy Lãnh Nguyệt làm ra bộ dạng nguy hiểm liền cười phá lên. Bọn hắn mà cũng phải sợ một cô gái chân yếu tay mềm này á? Mơ đi.
Thấy bọn chúng không lùi mà cứ tiến, Lãnh Nguyệt liền một chưởng đánh văng bọn chúng ra tứ phía. Mấy cây cối gần đó cũng bị trụi đi những chiếc lá tươi xanh mới mọc.
“Ngu xuẩn, cho các ngươi con đường lựa chọn thì lại không muốn, vậy bản tiểu thư chiều lòng các ngươi luôn~” Thực lực của nàng tuy không phải là mạnh nhất nhưng ít ra cũng diệt được mấy bọn sân si kiểu như này.
—————————————————————
“Mẫu thân! Bao giờ con nhỏ Lý Lãnh Nguyệt kia mới quay trở về chứ? Con còn chưa rửa lại mối nhục kia nữa mà!” Phương Yên Liên ở trong phòng đi qua đi lại, tay vừa chống lên bàn vừa khó chịu nói.
Hoà An Ngữ cũng không biết được chính xác, lần này con nhỏ Lãnh Nguyệt kia đi cùng với công chúa hoàng thất nên bà không thể ra tay được! Tức chết mất!
“Con đừng có làm quá lên, để hạ nhân nhìn thấy rồi bàn tán không hay đâu. Mẫu thân đã sai người đi tìm hiểu rồi, đợi sẽ có tin tức” Bây giờ cần phải xoa dịu tâm tình của Phương Yên Liên trước, cũng không muốn cả phủ bị ồn dữ lên là có Phương loã gia có cô con gái ngang ngược.
Hạ nhân thấy vậy cũng không dám nói gì, rót chén trà ấm rồi đưa đến chỗ Phương Yên Liên. Ý tỏ vẻ là tiểu thư uống cho hạ hoả.
“Hừ! Đợi đó, con ả đó quay lại thì con sẽ hạ nhục cô ta.” Phương Yên Liên đoạt lấy tách trà, vẩy vẩy nắp trà vài cái rồi tu hết chén trà trong một hơi.
“Khụ....Sao nóng quá vậy hả! Ai là người pha ấm trà này?! Bước ra đây!!” Phương Yên Liên uống quá thành bỏng miệng, mặt ả đỏ hết lên,tay vung loạn xạ.
Hạ nhân thấy vậy liền lo sợ, rõ ràng trà mới pha thì phải nóng chứ? Do tiểu thư của bọn họ tức quá nên mới không thổi thôi. Hạ nhân thấy mình được điểm danh liền chân run bước lên.
Chát!!
Phương Yên Liên tát xuống một bên má của Ngải Vi- nô tì phụ trách pha trà ở phòng bếp. Ngải Vi bị tát đến mắt đỏ ngầu lên, không ngừng dập đầu xin tha thứ. “Tiểu thư tha mạng, là do nô tì sai lầm! Khấn xin tiểu thư và phu nhân tha mạng!!” Đầu của Ngải Vi liên tục đập xuống mặt đất lạnh, dần dần trán của cô sưng hết lên.
“Yên Liên con bình tĩnh lại a! Chuyện này đến tai lão gia thì không hay đâu!!!” Hoà An Ngữ thấy vậy liền nhanh miệng kêu Phương Yên Liên dừng lại. Không nghĩ tới con gái đáng yêu của bà lại tức đến mức như vậy.