“Tiếp tục, khi nào chịu khai thì đưa đến chỗ ta! Nếu có muốn tự sát thì giam hắn lại, cho uống Bất thể đan” Nàng lạnh lùng trả lời,quay người rời đi.
“Rõ!” Hạ nhân này là con gái, mặc bộ trang phục gần giống nàng, có điều hoa văn có hơi khác.
-----------------------------
“Ta muốn xem các ngươi định giở trò khỉ này đến khi nào. Muốn đến cứu người thì ta nhấc chân mà đến!” Nàng ngồi trêи ghế bằng gỗ có khắc hoa văn hoa bỉ ngạn.
“Bao nhiêu năm nay các ngươi muốn truy sát ta mà không được, cho thấy các ngươi ngu hay là ta thông minh?” Lãnh Nguyệt ngồi tự lẩm bẩm một mình, tay cầm hoa mạn đà ngắm nghía.
“Mộ Dung Âm!! Ngươi muốn chết hay gì?! Dám cướp người từ tay bổn toạ?!” Một nam nhân mặc y phục rồng tiên hùng hổ bước vào, mặt hắn nhăn nhúm lại.
“Haha, Thiên Đế mà hạ tiện như ngươi thì chớ có
xưng BỔN TOẠ nghe chưa?! Hơn nữa đây không
phải là Thiên giới của tên lừa đảo như ngươi!!” Nàng- Mộ Dung Âm cười lạnh, giọng nóng cao lên, mắt phượng đỏ như máu hiện lên sát khí chẳng hề nhỏ, trực tiếp phi hoa mạn đà về phía hắn.
“Ngươi dám hành thích bổn điện?! Gan của ngươi cũng quá lớn rồi đi?! Ngươi nghĩ rằng Bỉ Ngạn thiên cung của ngươi đấu lại với tam thiên trọng điện của ta?” Mặt hắn đỏ bừng lên tỏ vẻ tức giận, ngón tay trỏ chỉ về phía Mộ Dung Âm.
“Mộ Dung Âm ta mà sợ Thiên Gia Nghiệp ngươi?! Ngươi có chó cũng chẳng bằng! Tự tưởng quá đấy!” Mộ Dung Âm nói bằng giọng ghét bỏ.
“Ngươi...!!! Ngươi dám so sánh bổn toạ với một con chó súc vật?!” Thiên Gia Nghiệp thật sự tức đến sối máu, cả người hắn run lên từng cơn, có vẻ làm hết tức chết là nghề của Mộ Dung Âm!
“Ta nào giờ vẫn thế mà, Nghiệp thiên đế không phải đã lạm dụng ta hơn chục năm đấy sao? Ngươi không biết thì con chó nào biết được nữa chứ?” Mộ Dung Âm mỉa mai, dám dùng nàng làm con cờ? Giờ nàng trả lại ngươi luôn!
“Ngươi!! Mộ! Dung! Âm! Ngươi đừng có trách ta độc ác!! Thả Liệt nhi ra đây cho bổn điện! Không bổn điện diệt sạch cả toà cung điện này của ngươi” Thiên Gia Nghiệp tìm cách chuyển đề tài, đúng là cái nữ nhân mòim miệng như cẩu!
“Sao bổn cung chủ phải thả? Tự ý bước vào Bỉ Ngạn điện là phải chết rồi, cô ta còn dám trù ẻo ta nữa. Ta không phạt cô ta thì chẳng lẽ giết?!” Nàng cũng không có ngu!
Thiên Gia Nghiệp thật sự tức rồi, hắn rút ra một thanh kiếm sắc bóng loáng rồi đâm thẳng về phía Mộ Dung Âm.
Rầm!!!
Ai mà ngờ được hắn lại bị đánh một chưởng về phái sau, cả người hắn bị văng vào tường tạo ra một vết hổng lớn.
“Ngươi cũng quá hấp tấp rồi đi? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu a~ bây giờ trả luôn cho lẹ nhé?!” Môh Dung Âm xoa xoa bàn tay trắng muốt vừa mới đánh Thiên Gia Nghiệp.
“Theo ta thấy, ả Liệt nhi gì đó của ngươi không qua được tầng thứ hai đâu nhỉ? Thân thể cô ta mảnh mai như cành mai lắm mà nhỉ? Đánh một phát là đỏ luôn một mảng! Những nữ nhân kiểu đấy ta CỰC GHÉT!!” Hai chữ cuối nàng nhận mạnh. Thiên Gia Nghiệp bị đánh văng ra ngoài nghe đến câu nói này mới hoàn hồn trở lại.
“Ngươi dám đem nàng ấy đi chịu hình?!” Chịu cực hình bình thường đã khϊế͙p͙, hơn nữa đây là càng nguy hiểm! Nhà hình ở Bỉ Ngạn điện là khó lường, những người trai tráng khoẻ mạnh bước vào cùng lắm ra được là sống như người chết, chẳng thể làm gì ngoài việc nằm im trêи giường!! Vậy nữ nhân yêu đuối như Liệt nhi thì làm như thế nào đây chứ?!!
Nghĩ tới đây mặt hắn xanh mét, cả người cứng đơ không dám cử động. Mộ Dung Âm thấy vậy liền cười lạnh, đứng dậy kéo cổ áo Thiệ Gia Nghiệp. “Thiệ Gia Nghiệp ngươi nghe cho kĩ, hai người các ngươi sống làm cẩu chết cũng làm cẩu! Mà chưa chắc có con cẩu nào như các ngươi đâu nha~ Chi bằng là như vậy đi! Ta sẽ tra tấn các ngươi một cách hết sức ""nhẹ nhàng"" rồi biến các ngươi thành cẩu? Thấy sao?” Cho họ thành động vật quý hiếm cũng là ý kiến không tồi!
“Cô......cô dám?!....” Thiên Gia Nghiệp nghĩ đến mà sợ! Hắn lắp bắp không nói ra được tiếng nào, định với lấy thanh kiếm đam vào bụng Mộ Dung Âm nhưng thanh kiếm lại không thấy.
“A? Ngươi tìm thanh kiếm cũ mềm kia hả?! Ta vừa mới làm tí phép, dẫm chân lên xíu mà đã vỡ rồi đó! Đồ của thiên giới các ngươi cũ yếu đến mức như vậy?