Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, ban đầu còn nhỏ nhưng một khắc sau đã lớn hơn rất nhiều. Tất nhiên sự thay đổi nhanh như thế sẽ làm Tiểu Nguyệt giật mình.
Nhạc rõ to a! Ước gì có thể trốn khỏi đây...Nhưng mà, nếu bây giờ nàng về nhà thì sẽ bị phụ thân và các phu nhân mắng chửi! Chẳng có phương pháp nào hay hết trơn á.
Bên dưới, Hà An phu nhân đang chăm chú xem xét Tiểu Nguyệt. Chẳng biết cái con bé dung mạo xấu xí chẳng ra cái thể thống như này mà lại có thể lọt vào mắt của Cừu hoàng tử bà Thái Hậu! Đúng là mấy người ngu. Nhưng dù sao bà nhất định sẽ sinh ra một cô con gái để gả cho Cửu hoàng tử sắp tấn phong vương gia kia.
Thái Hậu nhìn thấy Tiểu Nguyệt có phần khó chịu, liền kéo nàng xuống chỗ mình ngồi. Rót cho nàng chén trà loãng giả rượu, dặn dò nàng vài câu.
“Con nhớ kĩ, các mệnh phụ ở đây đều mang trong mình dã tâm! Tuyệt đối không nên tiếp xúc với họ, biết không?”
Tiểu Nguyệt ngốc nhưng nghe cũng hiểu, gật đầu lia lịa. “Dạ hiểu rồi!” Sau lại chỉ về phía Hoà An phu nhân. “Sao....vị phu nhân kia cứ nhìn con thế? Con làm gì sai à?”
Thái Hậu cũng không nhìn về phía ngón tay Tiểu Nguyệt chỉ, biết ngay là người kia. Bà từ tốn nói: “Hoà An phu nhân này cũng chẳng phải dạng tốt gì, nếu vị phu nhân kia có ý định bắt chuyện với con thì cứ tìm cớ rời đi!”
Tiểu Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì, mặt cúi xuống nghĩ ngợi gì đó.
Giá như mà mẫu thân còn ở trêи đời này nhỉ? Hễ cứ có người đối xử tốt với nàng như mẫu thân là nàng sẽ hoài niệm ngay về hình ảnh của người mẹ đã che chở nàng...Thái Hậu, Hoàng Hậu cũng đều rất tốt! Họ cho nàng trang sức, cho nàng bánh kẹo để ăn, quần áo hay những đồ trân quý cũng cho! Còn vó Hoàng Thượng và mấy vị hoàng tử công chúa cũng tốt với nàng nữa, dù có vài vị khinh nàng.
Thấy mũi bắt đầu cay cay, Tiểu Nguyệt nhanh chóng uống trà vào miệng để không bị sụt sùi, nếu nước mắt có rơi cũng như là chè giả rượu này nàng uống không quen!
Dạ Hoàng Minh từ đầu chí cuối đều nghe được cuộc nói chuyện thần bia của Thái Hậu và Tiểu Nguyệt. Trong lòng cảm thán cô bé này ngây thơ thật! Nếu như vào trong thâm cung bí hiểm này thì cơ hội sống sót cực kì ít.
Sở dĩ chàng cũng đồng cảm với Tiểu Nguyệt, mẫu thân sinh chàng ra thì không bao lâu mất. Thái y có nói là bị bệnh lâu năm, nhưng chàng thừa biết mẫu thân là bị hãm hại hạ độc! Hơn mấy chục năm mẫu thân vào cung cũng chẳng có vấn đề gì lớn về sức khoẻ, sao lại nói là bị bệnh lâu năm?!
Vì vậy chàng điều tra mọi thứ trong âm thầm, tuy chưa tra ra hung thủ, nhưng chắc chắn hung thủ cũng sẽ lòi đuôi cọp. Chờ đến ngày đó, những người ám hại mẫu thân của Dạ Hoàng Minh chàng sẽ phải trả giá đắt!
-----------------------------------
Yến tiệc này được chia ra hai ngày sát nhau, ngày đầu là để chiêu đãi các vị mệnh phụ triều đình. Ngay sát hôm sau là yến tiệc có đầy đủ các con cháu hoàng thất, Thái Hậu, Hoàng Hậu, Hoàng Thượng và các vị hoàng tử công chúa đều sẽ đến. Bao gồm cả các con nhà quan nhất phẩm trở lên.
“Nguyệt tiểu thư, Cửu hoàng tử sai nô tài mang đồ đến cho tiểu thư!” Một thái giám mang theo vài ba nô tì đến, họ mang theo vài ba hộp đồ.
“Ơ? Ngài ấy mang đồ cho ta? Không cần đâu! Ta có mang theo đồ mà. Công công mang về trả ngài ấy được không? Ta không dám nhận!” Tiểu Nguyệt có chút khó xử, mấy đồ của các vị này đều rất cao quý, nàng không dám dùng cũng không dám nhận!
“Ấy ôi, Nguyệt tiểu thư cũng không thể như thế được! Cửu hoàng tử chưa bao giờ tặng đồ cho ai ngoài Thái Hậu, Hoàng Hậu và Hoàng Thượng đâu! Nếu ngài ấy tặng đồ cho tiểu thư thì là tiểu thư có phúc, nên nhận!” Vị công công kia cũng có đôi phần ngạc nhiên, phẩy tay cho người mang đồ vào phòng