Hoàng hậu đang ngồi thưởng trà, nghe vậy bỏ tách trà nóng xuống, mặt nghiêm hỏi. "Vậy Phương nhị tiểu thư nói thử xem chuyện là như thế nào?".
Phương Yên Liên cùng Thu Xuân Nhĩ liếc nhau xem như ra kí hiệu, Phương Yên Liên nói. "Dạ bẩm, Đại tiểu thư Lý phủ Lý Cao Khánh là do tam muội muội của mình hại!".
Mọi người xung quanh ồ một tiếng ngạc nhiên, mấy chục con mắt nhìn về phía Lãnh Nguyệt đang ngồi ở gần cuối hàng ghế dài, an nhàn ngồi...xem kịch!
Hoàng hậu vẫn không nói gì, chờ Phương Yên Liên nói tiếp. Xem ra lần này bà phải tiếc thay cho Phương nhị tiểu thư này rồi, động ai không động lại chọc trúng Lãnh Nguyệt! Bị đánh chết còn may cho!
"Trước lúc vào săn bắn, dân nữ đã nhìn thấy có một tên hạ nhân lạ mặt mang đồ ăn vào cho con ngựa của Lý đại tiểu thư, đặc biệt hơn là tên đó còn rắc thêm một thứ bột màu trắng đã bị nghiền mịn ra. Vì vậy khi điều tra rất khó để phát hiện được thứ thuốc bột trắng đó, ắt hẳn chất độc đã ngấm vào thức ăn của ngựua chỉ trong chốc lát! Dân nữ còn dẫn đến nhân chứng!". Phương Yên Liên dõng dạc nói.
"Cho vào đi". Hoàng hậu gật đầu, sai người dẫn nhân chứng vào.
"Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, các vị tiểu thư!". Tiểu Phúc bị hai người lính canh dẫn vào đại điện Mẫu Đơn cung, trêи mặt có vẻ bồn chồn lo lắng.
Lãnh Nguyệt nhìn qua, có vẻ là Tiểu Phúc đã hoàn thành xong nó rồi thì phải? Cũng tốt, như vậy nàng dễ dàng hoạt động hơn nhiều a! Cuộc giao dịch này quả là có lợi!
"Ngươi là nhân chứng? Nói xem ngươi đã làm đã thấy những gì". Hoàng hậu vẫn bình tĩnh lắng nghe.
"Dạ bẩm nương nương, đúng thật là hôm đó nô tài có cho chất độc vào đồ ăn của con ngựa do Lý đại tiểu thư cưỡi...". Tiểu Phúc lưng chảy đầy mồ hôi, mắt cứ đảo thành một vòng tròn như người bị nhập vậy.
"Nương nương! nhân chứng đã rõ ràng rồi ạ! Mong người xử trí cả tên hạ nhân cùng với Lý tam tiểu thư ạ!". Phương Yên Liên và Thu Xuân Nhĩ đều cúi đầu xuống hô cùng một câu.
"Không phải ạ nương nương! Nô tài không có nói người đứng sau lưng là Lý tam tiểu thư". Tiểu Phúc lắc đầu.
"Ồ, vậy người đó là ai?". Hoàng hậu làm vẻ ngạc nhiên, thắc mắc hỏi.
"Dạ...là..là Phương nhị tiểu thư!". Tiểu Phúc miệng lắp bắp nói.
Phương Yên Liên cứng đờ, tên đó đang nói cái quỷ gì?! "Không phải ta! Hoàng hậu nương nương! Là tên nô tài này nghe lệnh của Lý tam tiểu thư hại dân nữ!!".
Lãnh Nguyệt bấy giờ mới lên tiếng. "Phương nhị tiểu thư đúng là kiến thức nông cạn, hại người thì cũng phải hại cho đàng hoàng một chút chứ, sơ hở thì trưng hết trước mặt bàn dân thiên hạ rồi a!".
"Cô...cô nói gì?Ta không hiểu!". Phương Yên Liên khϊế͙p͙ sợ.
"Ta nói gì tự cô sẽ hiểu được!Hoàng hậu nương nương có thể cho dân nữ nói vài câu?". Lãnh Nguyệt chậm rãi trả lời, hướng phía hoàng hậu mà nói.
"Được, Nguyệt nhi có thể nói!". Hoàng hậu dường như thay đổi cảm xúc hoàn toàn khi nói chuyện với Lãnh Nguyệt, đối xử cứ như là coi nàng là cô cháu gái vậy.
"Trước hết, việc điều tra là do hình bộ thượng thư kiểm soát, hoàng thượng cũng đã giao việc điều tra xử án này cho Tam vương gia, cớ sao Phương nhị tiểu thư lại có thể ngang nhiên điều tra mà không có sự cho phép?".
"Tiếp theo, sao Phương nhị tiểu thư lại biết được là ai đã hạ độc dược vào con ngựa?Có rất nhiều hạ nhân phụ trách cho ngựa ăn vào ngày hôm đó mà".
"Còn nữa, ta nhớ hôm đó Phương nhị tiểu thư không có đến gần chuồng ngựa của đại tỷ ta dù một chút, sao mà có thể chắc chắn được con ngựa nào là đại tỷ ta cưỡi?".
Lãnh Nguyệt nói ra hàng loạt những ý kiến làm cho cả Mẫu Đơn cũng chìm trong sự ngạc nhiên, một số người kia thì sợ hãi sâu sắc. Hoàng hậu thì gật đầu tán thưởng, không hổ là con dâu tương lai của bản cung! Trí tuệ đúng là hơn người bình thường a!!
Phương Yên Liên thì khϊế͙p͙ sợ hoàn toàn, không nghĩ đến Lý Lãnh Nguyệt này lại có thể biết rõ ràng mọi thứ như vậy. Xem như kế hoạch của Phương Yên Liên này đã thất bại hoàn toàn, còn bị đảo ngược lại tình thế! Ban đầu muốn Lãnh Nguyệt chịu phạt, bây giờ lại là Phương Yên Liên!
"Phương nhị tiểu thư có muốn hiện minh gì nữa hay không?". Hoàng hậu chỉnh lại cảm xúc tán thưởng vừa mới kia, giọng khí phách nói.
"Dân nữ.....". Phương Yên Liên bây giờ không biết giải vây như thế nào bây giờ,nếu nhận tội thì ắt hẳn sẽ bị chịu đại bản! Có thể là hơn 50 đại bản! Như vậy bao giờ mới vác được xác ra đường?!
Liền quay sang cầu sự trợ giúp từ Thu Xuân Nhĩ, nhưng đến ngay cả một chữ Thu Xuân Nhĩ cũng không thốt ra! Thật uổng công bày mưu tính kế mà! Đáng ghét!
Thu Xuân Nhĩ là đang muốn như mình là người ngoài cuộc! Câu nói phụ hoạ vừa nãy kia xem như là chưa từng có đi!