Hợp Nhĩ cùng Cao Khánh đang chuẩn bị đến chính điện để tham kiến Lý Tần Phát. Theo quy củ thì con cái về nhà phải đến gặp phụ mẫu để thỉnh an, nhưng do hôm qua mấy vị lại không có rảnh để đón tiếp nên tạm rời ngày sang hôm nay.
“Nữ nhi tham kiến phụ thân!”. Cao Khánh khom người song song với Hợp Nhĩ, cả hai đều rất nghiêm túc.
“Mau ngồi đi!!” Lý Tần Phát gật đầu vui vẻ, sai người dâng trà lên. Có vẻ như chuyện hôm qua ông đã không để trong đầu nữa thì phải, nhìn thấy hai nũ nhi mình yêu quý về nhà thì hớn hở vui mừng.
Hợp Nhĩ và Cao Khánh tiến đến dâng quà trước rồi mới về chỗ ngồi, cầm tách trà hớp vài hụm. “Phụ thân thử mở ra xem xem, trước đó vài ngày bọn con có đi mua vài món đồ cho mọi người!”.
Lý Tần Phát nghe vậy cũng vui ra mặt, đưa mắt nhìn hai cái hộp một lớn một nhỏ. Phân vân mãi mới chọn được một hộp để mở ra. Hộp ông mở là hộp của Hợp Nhĩ, bên trong đựng một thanh đao ngắn với vỏ bao bằng vàng ròng, rất đẹp mắt. “Ái chà, theo phụ thân này đoán thì chắc quà này của Hợp Nhĩ rồi nhỉ?”. Xưa nay Cao Khánh không tặng những thứ quá đắt tiền.
“Dạ phải, con thấy nó vừa nhỏ gọn mà vừa tiện nên mua cho phụ thân đó! Khi nào gặp bất trắc gì thì người lấy ra để tự vệ cũng được a!” Hợp Nhĩ gật gật đầu.
Đến phiên hộp quà của Cao Khánh, bên trong đựng vài quyển binh thư công pháp. Lý Tần Phát không thích những món quà kiểu này, hơi khó chịu nhưng vẫn hài lòng nói : “Cao Khánh có lòng rồi! Mấy món quà này phụ thân rất thích!”.
Cao Khánh nhìn xung quanh phòng một chút rồi lên tiếng hỏi : “Ủa? Lãnh Nguyệt không có ở đây sao ạ?”.
Lý Tần Phát nghe đến cái tên này thì máu bắt đầu dồn lên đại não! Việc hôm qua nó dám hỗn xược với phụ thân của mình ông còn chưa tính sổ, hơn nữa nó cũng nắm giữ bí mật động trời của ông! “Ta cũng không biết, chắc con bé vẫn chưa đến!”.
Cao Khánh nhìn qua Hợp Nhĩ rồi âm thầm thở dài. “Vậy sao ạ? Bọn con đi tìm muội ấy có việc chút, phụ thân cứ thoải mái uống trà đi ạ!” Sau đó hành lễ rồi kéo Hợp Nhĩ đi.
-----------------------------------------------------
“Tiểu Nguyệt!!!!”.
Lãnh Nguyệt đang ngồi họa tranh, nghe thấy tiếng gọi kinh thiên động địa của địa Cao Khánh có chút giật mình, mực đen trên cọ lông suýt nữa văng vào tranh giấy đang vẽ giở. “Dạ?!” Làm mình hết hồn! Làm gì thế không biết!
Cao Khánh và Hợp Nhĩ có vẻ chạy đến đây, mồ hôi có chảy ra chút ít, hai tỷ muội tranh nhau uống ngụm nước rồi nói. “Muội có xích mích gì với phụ thân à?”.
“........Không có.” Tch!! Tâm trạng đang hòa nhã của Lãnh Nguyệt có chút tiêu tan, lạnh giọng nói.
Thấy giọng nói của Lãnh Nguyệt có chút dọa người, Cao Khánh và Hợp Nhĩ càng thêm khó hiểu. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Phụ thân và Tiểu Nguyệt lại trở mặt nhau đến như vậy?
Cao Khánh liến Hợp Nhĩ như muốn nói gì đó, nhưng Hợp Nhĩ xưa nay không để tâm đến mấy chi tiết như vậy. “Muội còn lâu mới qua mắt được bọn ta! Chắc chắn là có chuyện gì rồi! Mau nói đi chứ, có gì bọn tỷ giúp muội giải quyết!!” Hợp Nhĩ có phần hơi cáu, cao giọng nói.
“Nói xong chưa?” Lãnh Nguyệt vô cảm nói một câu, rất ngắn gọn.
“Chưa xong! Muội thích lên giọng với ai?! Bọn tỷ đây là đang giúp muội! Muội còn...” Cao Khánh thấy không ổn liền đập vào người Hợp Nhĩ một cái, dùng phép truyền âm.
- Thôi ngay! Không thấy muội ấy có vấn đề sao?!
-Ể?....
Quả thật nhìn lại, Lãnh Nguyệt này là có chút lạnh lùng như tảng băng ngàn năm a!! Ánh mắt trầm ổn không còn nữa, cái sát khí này......Có chút rợn người!
“Nếu như hai tỷ đến đây chỉ vì hỏi chuyện vớ vẩn này, thì mời về cho, hiện tại muội không rảnh để trả lời!” Lãnh Nguyệt chậm rãi nói một câu, nét mặt có chút thần bí, ngón tay thon dài chỉ phía cửa đang mở toang.