Lý Tần Phát không nói gì, vừa nhớ lại việc lúc lẫy là bốc hoả, sai người tiễn đại phu về rồi ở trong phòng đập bàn đập ghế.
“Lão gia,.....Thành thượng thư có rêu rao tin tức xấu về Lý phủ chúng ta, có nên ra mặt không ạ?” Hạ nhân sợ sệt vào bẩm báo.
“Mặc kệ tên Thành thượng thư kia!! Chuyện nhà chưa xong còn đến chuyện này nữa!!” Lý Tần Phát tỏ vẻ tức giận, tay vung lên một cái.
-------------------------------
Ài, không biết tên Dạ Hoàng Minh kia có ở trong vương phủ không nhỉ? Qua đó mà không gặp được thì cũng hơi quê!!
“Chắc đi thử xem!” Đi thì mới biết được, Lãnh Nguyệt dứt khoát nói.
-------------------------------
Viu-
Thị vệ vương phủ nghe tiếng động thì giật mình, tay cầm truy đao khẽ động, gắt lớn tiếng: “Ai?!”.
Chỉ tiếc bên kia vẫn là một mảnh yên tĩnh, có lẽ nào bọn họ nghe nhầm chăng?
Bụp! Bụp!-
Cả hai thị vệ nháy mắt đều nằm bịch xuống đất bất tỉnh nhân sự, Lãnh Nguyệt núp trong lùm cây cười khẽ, đúng là mê dược của nàng có khác!
Một thân phi nhanh vào trong vương phủ, đột nhập vào đây không phải là dễ. Chiến vương phủ này hầu như toàn là các thị vệ có võ công cao cường, hơn nữa chắc chắn là có ám vệ âm thầm quan sát.
Chà, trong này đẹp thật đấy! Phòng của tên Dạ Hoàng Minh kia còn hơn cả phủ của mình nữa chứ! Con nhà hoàng tộc có khác.
Lãnh Nguyệt có chút bồn chồn, đột nhập này cũng đã là mang tội tày trời, nếu mà bị bắt được thì đời này cũng như vứt! “Chậc, tên kia để ""Kí Lưu"" ở chỗ nào kia chứ?”.
“Ồ? Ra là Nguyệt tam tiểu thư đêm hôm lẻn vào đây là muốn cướp đồ?”. Một giọng băng lãnh vang lên sau lưng, Dạ Hoàng Minh cười nguy hiểm.
“Vương gia có sở thích đi hù người khác? Quả thật dân nữ có chút sởn gai ốc!” Lãnh Nguyệt hơi giật mình, làm bộ sợ sệt nói.
“Đây là phòng của bổn vương, Nguyệt tam tiểu thư là nửa đêm đột nhập, còn nói là bổn vương hù ngươi?” Dạ Hoàng Minh nói thật thà, lười nhác đến bàn ngồi.
“Dân nữ đột nhập cũng là có lí do đàng hoàng!” Lãnh Nguyệt không chịu uy hϊế͙p͙, lên tiếng nói.
“Vậy nói xem Nguyệt tam tiểu thư là có mục đích gì? Đến chỗ bổn vương lấy ""Kí Lưu""?” Dạ Hoàng Minh xem chừng đã nghe được câu nói kia của Lãnh Nguyệt.
“Vương gia thông minh! Ta đến chính là vì chuyện này!” Lãnh Nguyệt vỗ tay tán thưởng một cái, tên này cũng không đến nỗi nào.
“Vậy ngươi có gì mà ta phải cho ngươi ""Kí Lưu""?”. Dạ Hoàng Minh hơi đen mặt.
“Không phải ta đưa vương gia ngọc bội kia rồi đấy thôi, vật trả về cho chủ của nó!”. Lãnh Nguyệt âm thầm cười.
“Đúng thật miếng ngọc bội kia là của bổn vương, nhưng chưa hỏi người lí do tại sao ngươi lại có được nó!” Dạ Hoàng Minh khúc mắc nhất là chuyện này.
Nói sao bây giờ?! Chẳng lẽ bảo nàng mang kí ức kiếp trước? Hắn ngu sao mà tin chứ?! À mà đúng rồi, hình như vào hồi nàng tròn đúng 10 tuổi có bị đập đầu vào góc bàn gây nên mất trí nhớ! Mà kí ức bị mất đi đúng vào khoảnh khắc nàng có chiếc ngọc bội này, vậy đành phải lựa lời mà nói thôi!
“Ta nói câu này, không biết vương gia có tin không?”. Lãnh Nguyệt hỏi dò một câu.
Dạ Hoàng Minh hơi nghi hoặc, ngón tay gõ vài cái lên bàn. “Nói thử xem!”.
“Vào hồi 6 tuổi, ta có bị mất trí nhớ, và đúng vào việc liên quan đến cái miếng ngọc bội kia....”. Lãnh Nguyệt chậm rãi nói.
Đây là muốn hắn tra kia ức có trong ""Kí Lưu"" kia! Dạ Hoàng Minh hơi đau đầu, xong rồi vẫn đồng ý nói. “Đi theo bổn vương!”.