“Ngươi có muốn nói với Liệt nhi của ngươi không? Cho ngươi đi gặp lần cuối?!” Mộ Dung Âm cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn, trực tiếp cho hắn lựa chọn.
“...............” Thiên Gia Nghiệp còn đang hoang mang bơ phờ, cả người hắn cứ như bị đóng đá thạch anh vậy, chẳng thể nào thoát ra được.
“Chà, thì ra ngươi cũng chỉ là một con cẩu bắt cá bằng mũi ruồi thôi à? Còn chẳng có can đảm đi gặp tình nhân lần cuối cơ? Vậy không sao, ngươi và cô ta đều phải chết, tuỳ thời gian thôi! Ta sẽ cho các ngươi ĐOÀN TỤ một cách nhanh nhất” Mộ Dung Âm nói một câu nhưng là tiếng sét vang bên tai Thiên Gia Nghiệp, hắn chưa muốn chết!
Mộ Dung Âm cũng cho hắn thời gian để bình tĩnh, nàng đứng lên đi đến chỗ an toạ, ngồi đó chờ câu trả lời.
Mãi hơn hai khắc sau Thiên Gia Nghiệp mới bồi hồi nói ra một câu. “Dung Âm, ngươi.....tha cho bọn ta được kh..ông?” Hắn nói câu này rất khó khăn, từng câu từng chữ gằn lên một cách chịu đựng.
“Hahaa- Sao bổn cung phải tha thứ cho các ngươi?! Nói đạo lí cũng vô ích, đã tạo ra nghiệp thì phải gánh nghiệp!” Mộ Dung Âm cười lạnh, giọng nghiêm nói.
Đúng! Đã tạo ra nghiệp thì phải gánh, hắn có lẽ đã tay nhuốm đầy máu rửa cũng chẳng hết. Hắn làm mọi việc theo ý thức nhất thời, không xem xét để rồi hôm nay hắn thành ra như vậy! Một thiên đế cao quyền phải quỳ xuống cầu xin tha thứ bởi cung chủ của một cung điện nhỏ bé. Thật là một cỗ u nhục!
“Giải hắn đi, ta sẽ tự thành toàn cho hắn!” Mộ Dung Âm không muốn giết hắn ở nơi như này, giam hắn vào ngục rồi xử lí cũng không sao.
Thiên Gia Nghiệp bị trói đưa đến ngục tối, trong này sống cũng như chết. Nàng đây là muốn tra tấn hắn! Hắn sỡ hãi, nhưng bây giờ có thể làm được gì?! Biết thế hắn không nên lợi dụng Mộ dung Âm nàng để hôm nay hắn phải chịu khuất phục!
Hắn muốn gào thét nhưng cũng chẳng thể gào, cả người hắn như bị rút hết máu, xương khớp thì cứng đơ. Bị đưa vào một căn tù tối ở cuối hành lang dài âm ướt, bị bọn người lính ném vào như những nô ɭệ!
Ngục tối đúng là không thể so sánh với tam thiên lục điện của hắn! Ở đây đến giường ngủ cũng không có! Đất thì toàn là bụi, còn có chuột nữa! Hắn không thích những nơi như vậy! Thật ghê tởm!!
“Thiên Gia Nghiệp, ngươi hại chủ tử của bọn ta như vậy, hôm nay là xứng đáng!” Một nữ nhân đeo mặt nạ bước đến trước ngục của Thiệ Gia Nghiệp, giọng thoả mãn nói.
“Bổn toạ hại cô ta bao giờ?! Là do cô ta ngu ngố....?!!” Hắn chưa nói xong đã bị một thanh đao lớn chặt đứt một cánh tay, máu phun ra như mưa, đau đớn truyền từ đó khiến hắn gào thét.
“Cẩu lắm mồm! Ngươi tưởng mình còn là Thiên đế sống trong tam cung lục diện sao?! Ngươi tưởng ngươi được mặc long bào đứng trước lục giới? Nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!” Cô gái đó tức giận, nói xong liền trực tiếp nhét một viên đan vào miệng Thiên Gia Nghiệp.
Thiên Gia Nghiệp cũng không ngu, đây không phải thuốc trị thương gì! Chẳng lẽ là thuốc độc?! Không, Mộ Dung Âm đã nói là sẽ tự tay xử lí hắn, con ả nữ nhân này không thể làm trái lệnh được! Vậy chắc chắn đây là thuốc khiến hắn đau đớn nhưng không thể chết!!
Vừa nghĩ xong, thân thể của hắn như bị ngàn vạn con dao đâm vào, đau đến không thể diễn tả! Hắn không thét được, vùng vẫy cũng chẳng có ích gì!! Thật sự là đau!! Rất rất đau!!