Chủ nghĩa lãng mạn của Lương Mộ bị Trương Thần Tinh dập tắt. Trương Thần Tinh đúng là kẻ phá hỏng bầu không khí.
“Vậy thì xem ở nhà.” Lương Mộ nói: “Tiết kiệm tiền.”
Con mèo bên cạnh Trương Thần Tinh kêu một tiếng, dường như không hài lòng vì cô mãi nói chuyện điện thoại, sữa trong chén đã hết mà cô không để ý.
“Cúp máy đây.” Trương Thần Tinh nói ngắn gọn, nghiêm túc chăm sóc những “vệ sĩ đêm khuya” của cô. Nghĩ đến việc Lương Mộ nói anh đã vượt qua khó khăn, lại cảm thấy ông trời có lẽ là từ bi, không đến nỗi ép người ta vào đường cùng.
Mèo chưa cho ăn xong, đã thấy Chu Mạt tức tối quay về, phía sau là Đường Quang Tắc đút tay vào túi. Hai người họ nhìn thấy Trương Thần Tinh thì dừng lại, Chu Mạt chỉ vào Đường Quang Tắc, “Không tiễn!”
“Không tiễn thì không tiễn.” Đường Quang Tắc quay người đi.
Trương Thần Tinh nhìn dáng điệu của hai người thật kỳ lạ, đặc biệt là Đường Quang Tắc, như thể làm việc xấu không thành. Chu Mạt ngồi xổm bên cạnh Trương Thần Tinh, vuốt ve con mèo già rồi nói, “Đường Quang Tắc bị bệnh, nhất định đòi ngủ chung giường. Mình nói bọn mình kết hôn hợp đồng, không cần ngủ chung giường. Anh ta nói kết hôn hợp đồng cũng phải diễn thật một chút. Mình nói trong nhà không có ai, diễn cái gì mà diễn. Anh ta nói chỉ có tạo thói quen diễn tốt thì bình thường mới không bị lộ.”
“Đầu óc anh ta có vấn đề.” Trương Thần Tinh kết luận.
“Đúng vậy. Ngủ chung giường còn định động tay động chân, để mình phải đá anh ta xuống giường.”
“Việc này trái với thoả thuận.” Trương Thần Tinh lại kết luận.
“Đúng, phải thêm tiền.”
Chu Mạt nói một hồi, tâm trạng rất tốt. Quá khuya không dám về nhà sợ ba mẹ truy hỏi, nhất quyết muốn chen chúc ngủ một đêm trên giường của Trương Thần Tinh.
Trương Thần Tinh tắm xong bước ra, thấy Chu Mạt ngồi trên giường trừng mắt nhìn mình.
“Sao vậy?”
“Đừng cắt tóc nữa nhé.” Chu Mạt nói: “Như thế này rất đẹp. Đẹp hơn nhiều.”
Đã mấy tháng rồi Trương Thần Tinh không cắt tóc, tóc đã dài đến vai. Lúc này, đuôi tóc nhỏ nước, áo phông ướt một mảng nhỏ dính vào vai.
“Ông cụ ở tiệm cắt tóc về quê thăm người thân mãi chưa về.” Trương Thần Tinh nói. Những năm gần đây đều là ông cụ đó cắt tóc cho cô. Ông không như người khác sẽ cảm thán tiếc nuối rằng thật đáng tiếc, để dài một chút thì đẹp hơn. Cắt tóc là cắt tóc, chưa bao giờ nói thêm.
“Khi ông cụ về, mình cũng không cho cậu cắt nữa.”
“Đẹp thế này mà.”
Trương Thần Tinh không có cảm giác đặc biệt với mái tóc của mình, cô chỉ cảm thấy tóc ngắn tiện lợi. Thậm chí cô cũng không quan tâm đến ngoại hình hay vóc dáng, để mặt mộc thì cứ để mặt mộc, gầy nhom thì cứ gầy nhom.
“Gần đây còn nhận được cuộc gọi từ số lạ không?” Chu Mạt hỏi.
“Không còn nữa.”
“Cảnh sát nói sao?”
“Cảnh sát nói có thể là cuộc gọi lừa đảo. Cũng có thể là trò đùa ác ý.”
“Họ không nói gì, cũng không gọi thường xuyên. Chắc cảnh sát cũng khó xác định.”
“Ừ.”
Sau này Trương Thần Tinh đã gọi lại những số điện thoại đó, nhưng không có phản hồi. Trên trang web tìm người thân ngày càng nhiều người đăng bài, cô lại đăng thêm một số bài nữa, có người an ủi cô, có người hỏi thăm tình hình, nhưng không có manh mối rõ ràng.
Trang web quản lý kém, bắt đầu xuất hiện một số bài viết không liên quan. Mọi người hy vọng quản trị viên sẽ xóa bỏ, nhưng quản trị viên đã biến mất hơn nửa tháng.
Chú Triệu ở hội tìm người thân quản lý diễn đàn này, mười mấy năm chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Có người biết Trương Thần Tinh và chú Triệu ở cùng một thành phố, nên nhờ cô đi xem thử.
Trương Thần Tinh đến nhà chú Triệu vào sáng hôm sau.
Nhà chú Triệu cũng ở khu phố cũ, trước cửa có một con chó già nằm. Câu đối trên cửa gỗ đã phai màu, Trương Thần Tinh nhớ câu đối này, là do chú Triệu tự tay viết vào Tết năm ngoái, cũng tặng cho cô một bộ.
Cô đứng bên ngoài gõ cửa rất lâu, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động. Một lát sau, có người mở cửa.
Trương Thần Tinh thấy chú Triệu, người mà đã hơn một năm không gặp, mái tóc trắng ít ỏi không được chăm sóc, độ cận của kính lão có vẻ nặng hơn. Thấy Trương Thần Tinh, chú có chút vui mừng, nhưng nụ cười trên môi vừa nhấc lên đã nhanh chóng hạ xuống, không còn tinh thần.
“Chú Triệu.”
“Thần Tinh à.”
“Chú sao rồi?”
“Chú bị bệnh.” Chú Triệu mời Trương Thần Tinh vào nhà, vợ chú là dì Tống pha cho cô một ly nước kỷ tử.
Hai người họ trông rất mệt mỏi.
“Thực ra năm ngoái đã kiểm tra ra rồi, ung thư tuyến tiền liệt, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng di chuyển khó khăn, rất vất vả. Hai tháng trước lại phát hiện bị suy thận, mỗi tuần phải đi lọc máu.” Chú Triệu cười với Trương Thần Tinh, “Có phải có người nhờ cháu đến tìm chú không? Diễn đàn không có ai quản lý cả.”
“Dạ. Mọi người không biết chú bị bệnh.”
“Không biết trước khi xuống lỗ chú có tìm được con gái không nữa.”
Dì Tống nghe đến đây, liền lau nước mắt. Trương Thần Tinh không biết nói gì để an ủi họ, ngồi đó cúi đầu bấm ngón tay.
Chú Triệu thở dài.
Cơ thể của chú ngày một yếu đi, và việc tìm kiếm đã dường như vô vọng.
Diễn đàn đó có rất ít người vào, ngày càng nhiều thông tin vô ích, chú đã không còn sức để quản lý.
“Con giúp chú quản lý đi, chú sẽ chuyển quyền cho con.” Chú Triệu nói: “Nhưng Thần Tinh, có lẽ nó không còn tác dụng nhiều nữa. Nếu chúng ta vẫn muốn giúp mọi người, vậy thì nên đổi cách khác.”
Trương Thần Tinh không nói gì.
Thực ra cô biết điều đó. Hai năm nay cô nhận được ngày càng ít manh mối, và cô cũng không biết liệu có thể có lối thoát nào khác không.
“Chúng ta có thể quay video đăng lên mạng.” Chú Triệu nói: “Chỉ tiếc là chú không có nhiều tiền như vậy.”
Trương Thần Tinh không biết làm sao để an ủi chú Triệu.
Chú Triệu luôn giúp đỡ người khác để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Nhưng giờ đây, chú đã già và bệnh, không còn đủ sức để kiên trì nữa.
Sau khi rời khỏi nhà chú Triệu, Trương Thần Tinh mãi không thể nguôi ngoai, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, như thể có thêm một người nữa sắp biến mất khỏi cuộc đời. Cô nghĩ cô sẽ mãi nhớ đến chuyện mỗi khi nhận được manh mối về mẹ của cô, chú đều phấn khởi gọi điện nói cho cô biết. Sự phấn khởi này kéo dài nhiều năm không đổi.
Chú luôn sẵn lòng phục vụ mọi người.
Nhưng thời đại của chú lại sắp kết thúc rồi.
Nhân viên của studio Lương Mộ gọi cho cô, câu đầu tiên là: “Chị Thần Tinh, đạo diễn Lương kêu em tìm chị.”
Trương Thần Tinh nhớ lại Lương Mộ nói muốn quay bưu điện, cô tưởng anh chỉ nói đùa, không ngờ lại là thật.
Họ hẹn gặp nhau tại bưu điện.
Các loại máy móc lớn nhỏ bày trên một chiếc bàn, hai cô gái và một chàng trai đứng bên bàn chờ cô.
Họ tự giới thiệu, cô gái tóc ngắn tên Tiểu Anh, cô gái tóc dài tên La La, chàng trai tên A Cường.
Trương Thần Tinh có chút bối rối, cô không ngờ lại có nhiều người như vậy.
“Đạo diễn Lương nói phải quay cho tốt.” Tiểu Anh nói, cô ấy mở máy tính, mở những tài liệu đã chuẩn bị trước, một số phương án quay.
Trương Thần Tinh không hiểu lắm về cách làm việc của họ, người khác hỏi cô thì cô đáp lại, yên lặng đi theo bên cạnh. Chỉ thỉnh thoảng nói vài câu về lịch sử của bưu điện này. Góc nhìn của cô khá khác biệt, vừa vặn bổ sung cho sự thiếu sót của nhóm về hướng này.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trương Thần Tinh bất ngờ hỏi Tiểu Anh: “Quay một đoạn video thường tốn nhiều tiền không?”
“Video thế nào?”
“Ví dụ như quay một số video tìm người.”
“Nếu là phi lợi nhuận thì chi phí sẽ gồm phí quay phim, biên tập và đi lại của đội ngũ, cái này còn tùy thuộc vào từng trường hợp cụ thể nữa.”
“Nếu tiết kiệm chi phí thì sao?”
“Nếu quay ở Cổ Thành, quay và biên tập một ngày khoảng dưới 1.000 tệ là đủ.”
Trương Thần Tinh gật đầu, cô nhớ lời của chú Triệu. Dù chú chỉ nói một câu, nhưng với Trương Thần Tinh, đó dường như là một sự ủy thác.
Trương Thần Tinh không có sứ mệnh cao cả, nhưng cô biết: đã được giao phó thì phải làm trọn vẹn.
Sau khi quay xong, cô về nhà, lấy sổ tiết kiệm ra. Trong đó có 134.200 tệ, là số tiền cô tiết kiệm từng chút một qua nhiều năm mưa nắng. Từ lúc bắt đầu tiết kiệm, cô chưa từng nghĩ sẽ dùng số tiền này vào việc gì. Trước đây Chu Mạt kêu cô lấy mười, hai mươi ngàn đi du lịch hoặc mua thêm quần áo.
Nhưng cô không có những mong muốn đó.
Hôm nay nhìn lại sổ tiết kiệm, cô đột nhiên tìm thấy hướng đi.
Trương Thần Tinh chủ động gọi điện cho Lương Mộ.
Bên phía Lương Mộ khá ồn ào, có vẻ như anh đang ở một trường quay, xung quanh có tiếng nhạc.
“Trương Thần Tinh, em chờ chút.” Lương Mộ ngạc nhiên khi cô chủ động gọi cho anh, lòng vui sướng gần như tràn ra, anh chạy đi tìm một chỗ yên tĩnh, hơi thở nhẹ.
“Có chuyện gì sao?” Lương Mộ nhỏ nhẹ hỏi.
“Tôi muốn làm khách hàng của anh.”
“Em nói gì cơ?” Lương Mộ nghĩ mình nghe nhầm.
“Tôi muốn nhờ anh quay video, nhiều video.”
Lương Mộ bị cô làm cho bật cười, “Ngân sách bao nhiêu? Phí của tôi đắt lắm đó.”
“Một trăm ngàn.”
“Được, tạm chấp nhận.” Lương Mộ trêu cô: “Nhưng việc thương thảo với khách hàng không chỉ qua điện thoại là xong. Em hỏi Tiểu Anh họ xem, khách hàng phải đến tận nơi mời tôi mới được.”
“Ừ.”
Trương Thần Tinh cúp máy.
Tiêu đời, Trương Thần Tinh vốn không biết đùa. Lương Mộ gọi lại, cô từ chối. Anh gọi tiếp, cô vẫn từ chối.
“Đùa em thôi. Việc của em, không cần tiền.”
Trương Thần Tinh không trả lời anh.
Cô có việc quan trọng hơn cần làm, vì đêm đó, cô chính thức trở thành quản trị viên của diễn đàn. Có nhiều tin nhắn vô dụng cần xử lý hoặc xóa bỏ, cần sắp xếp lại danh bạ của hội tìm người thân, nếu có tin tức mới mà người liên quan chưa đọc, cô phải thông báo cho họ.
Trương Thần Tinh không trả lời Lương Mộ, cũng không nói chuyện nhiều với anh, nhưng chiều hôm sau cô đã đeo ba lô lên đường.
Cô xuống tàu cao tốc vào ban đêm.
Đã bảy năm kể từ lần cuối cô đến Bắc Kinh.
Tám năm trước, cô đi tàu chậm mất hơn chục tiếng để đến một mình, thăm một số nơi từng nghe tên, ăn một tô lòng heo rồi lặng lẽ rời đi.
Bây giờ giao thông phát triển, từ Cổ Thành đến Bắc Kinh chỉ mất sáu, bảy tiếng.
Đêm Bắc Kinh không giống Cổ Thành. Ở đây, dù là đêm khuya, đường phố vẫn đông đúc. Cô gọi cho Lương Mộ, anh vẫn còn chưa ngủ.
Lương Mộ đang cùng luật sư nghiên cứu hợp đồng, tìm ra các điều khoản có lợi, đàm phán với anh Hồ và những người khác để mua lại bộ phim tài liệu đó.
Nhìn thấy cuộc gọi từ Trương Thần Tinh sau 24 tiếng biến mất, anh hơi bất ngờ.
“Bớt giận chưa? Hôm qua chỉ đùa thôi mà.” Anh bước ra ngoài, vừa nhấc máy đã giải thích với cô.
“Tôi đến tận nơi mời anh nhận đơn.”
“Cái gì?”
“Tôi đang ở nhà ga.” Trương Thần Tinh nói: “Tôi cần gặp anh trực tiếp, tôi rất có thành ý.”
Lương Mộ cầm điện thoại, rất lâu không nói gì.
Anh chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng Trương Thần Tinh lại nghiêm túc thật sự từ xa tìm đến. Cô luôn làm anh kinh ngạc, luôn mang lại cho anh những điều mới mẻ. Cô nói ít, nhưng dùng hành động để chứng minh tất cả.
“Có tiện không?” Trương Thần Tinh hỏi anh.
“Tôi sẽ đến đón em.” Lương Mộ cúp máy, quay lại lấy áo khoác. Luật sư ngạc nhiên, “Không phải nói hôm nay nghiên cứu cho xong sao?”
“Để mai nhé.”
Anh vội vã chạy ra bãi đỗ xe, lái xe đến đón Trương Thần Tinh. Cảm giác này thật kỳ lạ, anh từng mong nhận được thư hay gặp cô ở đây vào cả mùa hè năm 20 tuổi, và số phận, cuối cùng vào năm 28 tuổi, đã đưa Trương Thần Tinh đến với anh.
Chỉ vài ngày không gặp, anh chạy về phía cô với bước chân gấp gáp, như sợ chậm một chút thôi thì cô sẽ biến mất.
Trương Thần Tinh đứng dưới cầu vượt, mặc một chiếc áo khoác giản dị, chiếc ba lô cũ đặt bên chân. Thấy Lương Mộ lao về phía mình, cô chợt nhớ lại những suy nghĩ viển vông thời niên thiếu.
Cô đưa tay ngăn Lương Mộ đang định dang tay ra, lòng bàn tay đặt lên ngực anh. Tim anh đập rất nhanh, dồn dập dưới lòng bàn tay cô.
“Tại sao em lại đến?” Lương Mộ hỏi, tay nắm cổ tay cô, cân nhắc giữa việc kéo cô vào lòng hay tiến lại gần hơn.
Trương Thần Tinh rút tay ra, “Tôi đến tận nơi mời anh nhận việc.”
“Đủ thành ý rồi.” Lương Mộ vỗ nhẹ vai cô, “Bất cứ việc gì tôi cũng nhận.”
“Tôi sẽ không để anh lỗ tiền.” Trương Thần Tinh nói: “Tôi có tiền tiết kiệm.”
“Năm nay dù có thế nào em cũng nhất định phải dùng hết số tiền tiết kiệm đó phải không?” Lương Mộ cười, “Tôi đã ghẻ rồi nên không sợ lở nữa, không thiếu chút tiền của em.”
“Anh vẫn chưa hỏi tôi là việc gì.”
“Tôi nói rồi, việc gì tôi cũng nhận.” Lương Mộ dừng lại một lúc, “Nhưng nếu em nói chi tiết, tôi sẽ làm tốt hơn.”
“Được.”
“Vậy… tối nay?”
“Ừ.”
Lương Mộ quay đi, không muốn Trương Thần Tinh nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của mình. Khi quay lại, anh trông bình thường, thậm chí còn cau mày, “Vậy đi đâu đây? Nhà hàng 24 giờ quá ồn ào, ngoài đường đêm thì lạnh.” Anh giả vờ suy nghĩ, loại bỏ hết các địa điểm công cộng.
“Thuê phòng.” Trương Thần Tinh nói. Cô thấy được ý đồ của Lương Mộ, nhưng vẫn tin vào phẩm chất con người anh. Thay vì đến bất kỳ nơi nào đã nói, tốt hơn là ngồi ở một chỗ yên tĩnh để nói chuyện quan trọng.
Cô quá thẳng thắn, khiến Lương Mộ lại trở nên bối rối, “Nam nữ ở chung, cũng…”
“Vớ vẩn.” Trương Thần Tinh ngắt lời anh, ánh mắt xuyên thấu qua vẻ bề ngoài của anh, thẳng vào tâm can: “Tốc chiến tốc thắng.”
“Trong xe tôi… cũng được.”
“Vậy đi thôi.”
Trương Thần Tinh và Lương Mộ cùng đi đến bãi đỗ xe, chiếc xe này không phải chiếc ở Cổ Thành, chiếc này rất cũ, ngồi vào cảm thấy chật chội. Lương Mộ lấy từ ghế sau một chai nước khoáng, mở ra đưa cho Trương Thần Tinh uống, nghe thấy bụng cô kêu, anh lại xuống xe chạy đến McDonald’s.
Khi quay lại, anh ôm theo một túi đồ, lấy từng túi khoai tây chiên, hamburger và cánh gà ra, đặt trước mặt.
“Vừa hay tôi cũng chưa ăn.” Lương Mộ nói: “Lần tới tôi sẽ dẫn em đi ăn món ngon từ nhỏ tôi đã ăn.”
“Chúng ta chỉ có vài tiếng thôi.” Trương Thần Tinh nói: “Vé về của tôi là sáng sớm mai.”
“?” Lương Mộ nhướng mày, “Em đến chỉ để qua đêm với tôi?”
“Nửa đêm.” Trương Thần Tinh sửa lại. Rồi vừa ăn hamburger, vừa nói với Lương Mộ về ý tưởng của mình.
Cô muốn quay nhiều video tìm người và đăng lên trang web để càng nhiều người biết đến. Cô chỉ mới có ý tưởng, chưa kịp nghĩ đến chuyện sau này.
Lương Mộ lắng nghe cô nói một cách nghiêm túc, không nhắc lại chuyện anh không lấy tiền. Anh hiểu Trương Thần Tinh, nếu anh không lấy tiền, cô sẽ tìm người khác.
“Việc này anh nhận không?”
“Nhận chứ.”
Lương Mộ tiến lại gần Trương Thần Tinh, “Chuyện công việc xong rồi. Giờ là đêm trăng đẹp, làm gì tiếp đây?”