Mục lục
Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 280

Trong lúc đang nói thì cửa được mở ra.

Chị Trương ra mở cửa.

 

Khi nhìn thấy Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên cùng về, trên mặt chị Trương lập †ức nở nụ cười rạng rỡ: “Cậu chủ, mợ… cô Hạ!” Nói được một nửa, chị Trương bèn nhớ đến lời dặn dò của Hạ Tịch Nghiên, do đó lập tức sửa lại.

Lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên Mục Chính Hi cảm thấy không hài lòng với cách xưng hô này!

Anh chỉ liếc nhìn chị Trương, không nói gì cả mà cứ thế đi thẳng vào.

Hạ Tịch Nghiên cũng đi vào ngay sau đó, cô nhìn chị Trương, cười: “Chị Trương !”

“Bà cụ và bà chủ đang ở bên trong đợi rồi, mau đi vào đi!” Chị Trương nói.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó đi vào trong.

“Ba, mẹ, bà nội!” Mục Chính Hi đi đến phòng khách, lần lượt chào từng người.

Bà cụ cũng chính là bà cụ Mục đang ngồi bên trong, mặc dù đã cao tuổi, nhưng trông vẫn rất điềm đạm, vừa nhìn thấy Mục Chính Hi thì lập tức lên tiếng: “Chính Hi, Tịch Nghiên đâu? Không phải là nói sẽ trở về cùng cháu ư?”

“Bà nội, cháu ở đây!” Bà cụ Mục vừa dứt lời, Hạ Tịch Nghiên đã lên tiếng ở phía sau, cô đi từ cửa trước đến.

Chiếc váy liền màu vàng nhạt trên người lộ rõ khí chất vô cùng dịu dàng của cô.

Hạ Tịch Nghiên lúc này so với hai năm trước giống như hai người khác nhau, nhưng ánh mắt của bà cụ Mục quá sắc bén, bà ta vẫn có thể liếc một cái là nhìn ra ngay đây chính là Hạ Tịch Nghiên!

Hai mắt bà cụ Mục sáng lên, lập tức cười nói: “Đây chẳng phải là Tịch Nghiên của bà ư?”

Hạ Tịch Nghiên mỉm cười, cũng lên tiếng: “Đây chẳng phải là bà nội của cháu ư?” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên đi qua đó.

Hai người ôm lây nhau.

Lúc này, bà cụ Mục nhìn cô, nói: “Con nhóc này, cũng không gọi điện thoại cho bà nốt!”

Hạ Tịch Nghiên cười: “Cháu xin lỗi mà, bà nội!”

“Cháu… Nếu không phải là giọng nói của cháu, bà thật sự không nhận ra cháu luôn!”

Bà cụ Mục nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói.

Hạ Tịch Nghiên cười: “Mắt bà nội vẫn tốt như thế, vẫn như hồi còn trẻ, tốt hơn nhiều so với mắt những người khác!” Lời này nếu có ám chỉ ai thì đương nhiên là đang nói Mục Chính Hi rồi!

Mục Chính Hi đứng bên cạnh, sau kh nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên thì lập tức liếc nhìn cô nhưng lại không nói gì cả.

Bởi vì dáng vẻ thân mật của bà cụ Mục và Hạ Tịch Nghiên khiến anh hơi ghen tị.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK