Mục lục
Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 409

Hạ Tịch Nghiên mới tháo bột nên đang bước đi cẩn thận, khi bị Mục Chính Hi kéo như thế đã quay người lại.

“Hạ Tịch Nghiên, em…”

“Tổng giám đốc Mục à, anh không thể dịu dàng chút được sao? Không thấy tôi mới tháo bột sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh và nói, giọng nói bình thản, chẳng nghe ra gì như là đang tức giận.

Nhìn cô, anh nhíu mày, muốn bùng nổ nhưng lại lập tức bị cô chặn họng không nói được gì.

“Hạ Tịch Nghiên, em đang giận dỗi tôi sao?” Cuối cùng Mục Chính Hi hỏi.

“Đâu có.” Hạ Tịch Nghiên rất bình thản, sau đó cô cười: “Tôi giận anh làm gì?”

“Không giận tôi thì tại sao tự dưng muốn ra viện?” Mục Chính Hi hỏi, anh có một cảm giác mãnh liệt là chắc chắn Hạ Tịch Nghiên đang giận dỗi, hơn nữa thái độ này của cô khiến anh cảm thấy cực kì khó chịu!

“Tôi khỏe rồi mà không được ra viện sao? Hơn nữa nằm viện có gì tốt đâu, tôi thà về nhà nghỉ ngơi!” Hạ Tịch Nghiên nói.

Mục Chính Hi nhíu mày, dường nhìn muốn nhìn ra manh mối từ trong nét mặt của cô, nhưng cuối cùng anh chỉ nhìn thấy một sự khó chịu kinh khủng.

“W lời hôm qua tôi nói với em nên em không vui sao?” Mục Chính Hi hỏi.

Nói đến đây, trên môi Hạ Tịch Nghiên nở một nụ cời: “Cần thế sao? Tôi không để bụng chuyện hôm qua.”

Không để bụng?

Nghe thấy câu này, bây giờ thành Mục Chính Hi không vui.

“Hạ Tịch Nghiên…”

“Được rồi đó Tổng giám đốc Mục à, anh mà thế này thì dễ khiến người khác hiểu lầm lắm!” Nói rồi đẩy tay Mục Chính Hi ra, sau đó nhìn anh: “Tôi nhắc lại một lần nữa là tôi không tức giận, cũng không giận hờn gì. Anh cũng không cần canh cánh trong lòng vì chuyện hôm qua, bởi vì đối với tôi hôm qua chỉ có nói chuyện phiếm thôi, chứ nó chẳng có ý nghĩa gì cả!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi rồi nhấn mạnh từng chữ.

Vì thế, những lời mà Mục Chính Hi định nói ngay sau đó đều bị mắc kẹt trong họng.

Nhìn Hạ Tịch Nghiên, dường như đôi mắt sắc bén sâu thẳm muốn nhìn được gì đó trên người cô, vì cơn giận không thể nào kiềm chề nhưng lại không thể trút ra ngoài đó, nên anh chỉ có thể nhìn Hạ Tịch Nghiên chằm chằm.

“Em nói thật sao?”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu cười: “Đương nhiên rồi!”

Chết tiệt!

Bây giờ anh không muốn thấy cô cười!

Nhưng cô lại cứ cười như không hề gì!

Trong lòng Mục Chính Hi cảm thấy rất khó chịu.

“Tiểu Nghiên!” Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ở sau lưng.

Sau khi hai người nghe thấy tiếng gọi này thì cùng quay đầu, rồi nhìn thấy Hạ Kỳ Lâm đi tới.

“Anh cả!” Khi thấy Hạ Kỳ Lâm, trên môi Hạ Tịch Nghiên nở một nụ cười.

Hạ Kỳ Lâm đi thẳng tới đó, đứng bên cạnh Hạ Tịch Nghiên rồi nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, đã lâu không gặp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK